Một tiếng sau, bố tôi ra khỏi phòng mổ.
Ông bị nhồi máu cơ tim cấp, may mà tình trạng nhẹ và được cấp cứu kịp thời. Chỉ cần nằm ICU một đêm, sau đó ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần là không còn gì nghiêm trọng nữa.
Mẹ tôi ngồi ngoài phòng ICU, tôi mua cho bà một suất cơm hộp, nhưng bà không ăn. Bà đặt hộp cơm xuống, nắm chặt lấy tay tôi: "Tiểu Hà, con nhất định không được đi gặp cái thằng Cư Diên đó nhé! Bản thân nó cố tình đẩy chúng ta vào bước đường cùng, nó biết nhà mình không trả nổi! Cứ yên tâm, có mẹ chống lưng, mẹ đây nhận làm con nợ! Nếu phải vào tù mẹ đi thay! Việc thằng súc sinh kia đã bắt nạt con thì không thể để yên đâu!"
Tôi gật đầu: "Vâng, mẹ ăn đi."
Lời mẹ nói như không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ ăn vài miếng đã lo lắng không nuốt nổi, thở dài liên tiếp.
"Ai mà ngờ nó đặt bẫy ghê thế? Lúc trước mấy người trả vòng cho nó, nó không nhận. Chỉ đến khi con làm vỡ nó mới nói giá là năm trăm vạn. Tiểu Hà, cái vòng đó thật sự đáng năm trăm vạn sao? Con thử mang đi làm giả xem, nó có nhận ra không?"
"Con không biết." Tôi liếc đồng hồ: "Mẹ, con về Lệ Thành một chuyến."
Mẹ sửng sốt: "Lúc này còn về Lệ Thành làm gì?"
"Đồ và trang sức dì Vân Trang để lại cho con, bán đi chắc cũng được mười mấy hai mươi vạn. Thẻ của bố mẹ ở trong vali chứ? Mẹ qua nhà họ Cư lấy vali về. Giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937346/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.