🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mặc dù Cố Bồng xuyên qua đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cậu đặt chân ra khỏi cơ sở chăm sóc.

Dù đoán trước được mình đã đến một hành tinh xa lạ có công nghệ tiên tiến hơn Trái đất rất nhiều, nhưng khi thật sự nhìn thấy sự thịnh vượng và phát triển ở đây cậu vẫn há hốc mồm, thể hiện rõ hành vi của một kẻ quê mùa vào thành phố.

Điều này cũng không kỳ lạ.

Văn Tắc cũng không nghi ngờ cậu, 3011 đã được nuôi dưỡng trong cơ sở chăm sóc từ nhỏ và không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nghe nói cuộc sống của họ rất có quy luật, tới giờ nhất định phải đi ngủ...

Có một thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, từ nay về sau anh phải đảm nhận công việc của một bảo mẫu.

Văn Tắc thông qua quản gia điện tử gọi xe huyền phù của mình lên. Cố Bồng lại chuyện bé xé ra to lần nữa, liếc nhìn phiếu cơm tương lai của mình.

Thú hai chân này trông ngầu hơn những con bình dân khác, có lẽ gia thế không hề nhỏ, chứng tỏ gia đình làm ăn khá giả, cậu rất hài lòng.

Bên trong xe huyền phù vô cùng rộng rãi, sau khi Cố Bồng được Văn Tắc đưa vào, cậu vẫn ôm lấy vai Văn Tắc, một chút cũng không dám lộn xộn!

Bởi vì chiếc huyền phù này không có người lái nên cậu sợ nếu mình vô tình giẫm phải thứ không nên giẫm vào, vậy thì xong đời luôn.

"Sợ à?" Văn Tắc thầm nghĩ, lúc này mới giống... Rụt rè mới là cảm xúc bình thường của một thú nhân bán thành niên, tạ ơn trời đất, đứa nhỏ này vẫn nằm trong phạm vi bình thường.

Văn Tắc dựa theo những việc cần chú ý, ngập ngừng giơ tay sờ sờ đối phương, an ủi: "Không sao đâu, xe huyền phù mà thôi, sau này quen rồi thì sẽ không có vấn đề gì nữa."

Cố Bồng: Đương nhiên các anh là người bản địa nên thấy rất bình thường, còn tui là người ngoài hành tinh đấy!

Cậu cũng rất muốn thể hiện phong thái của một người bản địa, nhưng cậu thực sự bó tay.

3011 bị xe huyền phù hù dọa, liều mạng tự kéo lấy mình. Văn Tắc bất lực, chỉ có thể để cho đối phương kéo.

Rất nhanh đã tới trung tâm mua sắm, mặc dù mua sắm online hiện đang là xu hướng chủ đạo, nhưng Văn Tắc đã nghe nói về thú nhân bán thành niên. Nếu 3011 không thích những vật dụng mà anh mua trực tuyến thì anh có mua chúng cũng vô ích.

Tốt hơn hết là để đối phương tự mình lựa chọn.

Ở đây có một khu vực dành riêng cho thú nhân bán thành niên, khi Văn Tắc vác một quả cầu tuyết nhỏ dễ thương trên vai đi ngang qua, không có gì đáng ngạc nhiên khi nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị, nếu ghen tị có thể g**t ch*t người thì chắc Văn Tắc đã chết 800 lần.

"Thật đáng yêu~~"

"Ôi chúa ơi, cậu ta thật nhỏ."

Trong lòng Văn Tắc cũng cảm thấy 3011 này thật nhỏ. Anh cầu nguyện trong trung tâm mua sắm sẽ có đồ có kích cỡ phù hợp với đối phương.

Nhưng anh lo thừa rồi.

Nếu Cố Bồng có thể tự mình lựa chọn những thứ cần thiết hàng ngày, tất nhiên cậu sẽ không chọn mẫu mini phù hợp với kích cỡ của mình.

Khi chọn tô cơm, không cần phải nói, đương nhiên cậu sẽ chọn cái tô lớn.

Ổ, đương nhiên là cái lớn, siêu sang trọng và kích thước phải siêu lớn.

Chăn, lớn thì đắp mới thoải mái.

Đồ chơi, cái lớn, có thể nằm trên đó để ngủ luôn.

Bồn tắm, lớn, có thể được sử dụng cho hai mục đích! Có thể dùng làm bể bơi!

Sữa tắm, khăn tắm, kem đánh răng, thuốc nhỏ tai, bồn cầu cho thú cưng, tất cả đều lấy cỡ lớn lớn lớn hết cho cậu.

"..." Văn Tắc ở bên cạnh nhìn, tựa hồ cũng hiểu được tính cách của 3011, tuy c** nh* bé nhưng lại rất có tham vọng, nghĩ đến túi hành lý nhỏ bé đáng thương của đối phương, anh đoán: "Cơ sở chăm sóc kia nhỏ quá, không đủ cho em dùng nên bây giờ mới bộc lộ bản chất của mình phải không?"

Cố Bồng ngồi xổm trước đống đồ vật mà mình chọn, đáng yêu nhìn Văn Tắc, tuy rằng không hiểu ngôn ngữ của phiếu cơm, nhưng cậu vẫn sẵn lòng giả vờ bày ra cảm xúc chăm chú ngồi nghe, nếu phiếu cơm có thể cung cấp cho cậu chỗ ở che mưa che gió thì cậu sẽ tặng phiếu cơm một tình bạn ấm áp, à không, tình cảm cảm động giữa chủ và tớ!

Văn Tắc so sánh danh sách vật dụng dành cho thú nhân bán thành niên mà anh tìm được trên mạng, chọn ra gần như tất cả những vật dụng cơ bản, chuẩn bị thanh toán và để lại địa chỉ.

"Ngao ngao." Cầu tuyết nhỏ vốn luôn im lặng bỗng nhiên kêu lên hai tiếng.

Văn Tắc sửng sốt, không thể tin nhìn Cố Bồng. Vừa rồi là ảo giác sao?

Tuy những thú nhân bán thành niên rất thông minh nhưng chúng không kêu. Đó là hành vi mà chỉ những vật nuôi bình thường mới có thể làm được...

Cố Bồng, người không biết gì hết, còn cảm thấy giọng của mình rất dễ nghe. Có phải phiếu cơm nghe đến ngốc rồi không?

"Này, vừa rồi là em mới kêu lên sao?" Văn Tắc không chắc lắm hỏi cậu.

Cố Bồng nghe không hiểu, nhưng mục đích của cậu đã đạt được, cậu lập tức kéo quần Văn Tắc, đi đến một nơi bên ngoài cửa hàng quần áo, đó là nơi mọi người thường đi dạo, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt ở đó nảy giờ rồi!

"Này... Em đi đâu vậy?" Văn Tắc cau mày, rất kinh ngạc. Nhóc con này trên xe bay rõ ràng rất thành thật, nhưng sau khi xuống xe lại bắt đầu vượt quá giới hạn bình thường.

Cuối cùng, anh bị đối phương kéo đến khu đồ ăn vặt,chỉ có anh và cầu tuyết nhỏ to bằng bàn tay anh đang ngồi xổm trước tủ kính và ch** n**c dãi với miếng gà quay bên trong.

Cố Bồng: Gà quay, gà quay, gà quay...

Nếu không phải cậu còn có một chút lòng tự trọng của con người thì có lẽ cậu đã nằm trên kính mà l**m rồi, trời ạ, mấy ngày nay thức ăn ở cơ sở chăm sóc còn nhạt hơn đồ ăn Quảng Đông, nhạt nhất quả đất!

Cố Bằng lay ống quần của phiếu cơm, ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt xanh nhạt tròn xoe như muốn nói: Muốn ăn, mua đi!

Văn Tắc: "..."

Văn Tắc nhanh chóng mở màn hình ánh sáng ra xem, tra thực đơn thích hợp cho thú nhân bán thành niên. Sau khi lật qua lật lại một lúc, anh rất tiếc, nhưng không có lựa chọn nào cho món gà quay cả.

Dù không đành lòng nhưng anh vẫn nói: "Em không được ăn gà quay. Loại thức ăn này nhiều dầu nhiều muối, không tốt cho sức khỏe".

Cố Bồng, người ngoài hành tinh, tiếp tục nhìn bằng đôi mắt xanh rưng rưng chân thành của mình. Cậu luôn mỉm cười mặc kệ phiếu cơm có nói gì đi chăng nữa. Những bé động vật hay cười thường sẽ gặp may mắn.

"..." Văn Tắc không khỏi có chút bực bội, anh cảm thấy đứa nhỏ này không hiểu tiếng người, lúc trước khi ở hội trường bị anh từ chối cũng vậy, tố chất tâm lý thật tốt, nhất định là một nhân tài trong tương lai.

"Tôi đã nói rồi, em không được ăn." Văn Tắc cúi người ôm đối phương, định dùng vũ lực mang cậu đi.

Cố Bằng cảm nhận được sự miễn cưỡng của đối phương, đó cũng là điều bình thường, những người nuôi thú cưng cẩn thận sẽ không cho thú cưng của mình ăn những thức ăn nhiều dầu mỡ như vậy, nhưng cậu chỉ ăn một chút và thực sự chỉ muốn nếm thử: "Oa oa oa, ngao ngao." Làm ơn.

Văn Tắc lại nghe thấy 3011 gào lên giống như một thú cưng bình thường, toàn thân lại chấn động, kinh ngạc dừng lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh cảm thấy hình như chỉ số IQ của đối phương không được cao lắm?

Một thú nhân bán thành niên với chỉ số IQ bình thường sẽ không ch** n**c dãi trước món gà quay không chịu rời đi như thế này chứ đừng nói đến việc kêu ngao ngao cắn quần.

"Em... Thôi quên đi, tôi mua cho em một phần nhỏ ăn thử, sau này không được phép ăn nữa." Ở cơ sở chăm sóc chưa từng ăn qua, ngửi được mùi lại muốn nếm thử, tâm lý tò mò cũng dễ hiểu mà... Nghe thấy tiếng ngao ngao ấy của đối phương, Văn Tắc không thể không mềm lòng mua một phần.

Thế nhưng cho dù là phần nhỏ nhất thì vẫn rất lớn đối với 3011.

Văn Tắc lấy ra một miếng nhỏ, cứ như vậy xách Cố Bồng, Cố Bồng ôm một miếng gà quay, hai người hài hòa cùng nhau đi ra khỏi khu đồ ăn.

Không nhịn được nữa, cuối cùng Văn Tắc cũng không nhịn được nữa, hạ giọng nói một câu: "Em nhìn lại em đi, em với thú cưng bình thường có chỗ nào khác nhau chứ?"

Chỉ số IQ đâu, mặt đâu?

Cố Bồng ôm miếng gà nướng nóng hổi trong tay: Ò ò ò, ở đây!

Cậu ngẩng đầu lên nhìn phiếu cơm một cách đáng yêu, cảm thấy giá trị cảm xúc được đặt đúng chỗ, rồi tiếp tục vùi đầu gặm gà quay.

Thật là ngon, khi miếng thịt đưa vào miệng, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập tràn đến, ngon đến mức Cố Bồng rì rầm kêu lên.

Văn Tắc chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, nhân tài, sau này nhất định sẽ là nhân tài.

Anh để lại địa chỉ của mình cho trung tâm mua sắm rồi về nhà.

Nhà họ Văn là một đại gia tộc, có rất nhiều người, sau khi tốt nghiệp Văn Tắc không sống ở nhà. Anh sống một mình gần khu làm việc, trong một biệt thự nhỏ.

Người ở tinh tế không thích sống trong những tòa nhà cao tầng chật chội. Những tòa nhà cao hơn một chút không phải là khu dân cư mà là những tòa nhà văn phòng, trung tâm mua sắm,...

Văn Tắc ở công ty là người phụ trách nghiên cứu phát minh, do tính chất công việc nên anh có thể làm việc ở nhà nếu muốn.

Trước khi có gánh nặng từ thú nhân bán thành niên, Văn Tắc có tỷ lệ chuyên cần rất cao, có rất nhiều chuyện đều tự tay làm lấy.

Bây giờ anh đã mang một cục phiền toái về nhà, có thể tưởng tượng được tỷ lệ chuyên cần của anh chắc chắn sẽ giảm mạnh trong tương lai.

Cố Bồng rất thích ngôi nhà mới của mình, có một khu vườn rộng, một bãi cỏ lớn, còn có cả bể bơi tiêu, là nơi nuôi thú cưng tiêu chuẩn!

Cậu nóng lòng không chờ được muốn chạy nhảy vui đùa trên bãi cỏ kia, cậu không ngại chơi cùng phiếu cơm đâu.

Đầu tiên, cậu phải ngửi thật kỹ xem ở đây có thú cưng thứ hai hay không.

Vì từ trên người phiếu cơm của mình không ngửi thấy mùi của các loài động vật khác nên Cố Bồng có xu hướng nghĩ rằng mình là thú cưng duy nhất.

Quả nhiên, mùi hương trong biệt thự nhẹ nhàng thoải mái, Cố Bồng không còn lo lắng nữa, nhảy khỏi vai phiếu cơm, nóng lòng lăn lộn trên cỏ.

Oa oa oa, hạnh phúc quá.

Văn Tắc: "..."

Thành thật mà nói, Văn Tắc đã không còn sức lực để ngạc nhiên nữa. Anh không còn thấy ngạc nhiên khi 3011 hành động kỳ lạ như vậy.

Dù sao thì nhà hàng xóm cũng khá xa nên nếu không cố ý rình mò thì sẽ không thấy một thú nhân bán thành niên đang chơi đùa ở đây đâu.

"Lăn đủ rồi thì đi vào nhà đi." Văn Tắc lạnh lùng chờ đợi ở cửa , anh lấy ra một gói khăn lau khử trùng, anh không lo lắng đối phương nhiễm vi khuẩn sẽ bị bệnh mà chủ yếu là vì 'con cún' này sẽ bổ nhào vào người anh!

Đối phương rất có óc quan sát, khi Cố Bồng nhìn thấy phiếu cơm và khăn ướt, cậu đã biết anh không thích mình lăn lộn trên sàn nhà.

Ngoài ra, Cố Bồng cũng đã từng nhìn thấy video về thú cưng của một số chủ nhà, chúng đều thích làm bẩn mình và các chủ nhà đó luôn muốn giết chúng mỗi ngày.

Nhưng Cố Bồng cảm thấy chỉ cần không lăn lộn trong bùn lầy hay hố hôi thối thì cũng không có gì quá đáng!

"Ngao ngao." Tới đây, tới đây..

Cố Bồng đã thôi lăn lộn đến nghiện, lập tức đứng dậy nhảy tới trước mặt phiếu cơm, ngoan ngoãn đưa chân, mở ra, yêu cầu đối phương lau sạch 360 độ cho mình.

Thật lòng mà nói, cái móng vuốt này thật dễ thương.

Tuy Văn Tắc là loại người bẩm sinh dị ứng với những thứ dễ thương, nhưng anh cũng phải vô thức di chuyển nhẹ nhàng khi cầm bàn chân này để tránh làm tổn thương đối phương.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào miếng thịt của cầu tuyết nhỏ, có cảm giác như cục thạch đàn hồi, khiến người ta muốn véo một cái.

Nếu đổi lại người khác, một sinh bé manh vật đáng yêu như Cố Bồng chắc đã sớm bị nựng đến lông tóc bù xù rồi.

Cũng may người này là Văn Tắc, anh rất quy củ lau bốn chân cho cậu, cũng không có ý định lợi dụng cậu.

Cố Bồng nhảy vào nhà mình, rất vui mừng khi thấy người nhận nuôi sống một mình và cậu không cần phải lấy lòng thành viên thứ hai trong gia đình.

Điều đó thật tuyệt quá đi!.

Về đến nhà không bao lâu, trung tâm mua sắm đều đã giao hết đồ đạc của Cố Bồng.

Phòng tắm thông minh của Cố Bồng cũng đã xuất hiện. Đây là một thiết bị công nghệ cao trông giống như một hành tinh, Cố Bồng nóng lòng muốn bước vào.

"..." Vừa đi vừa nghĩ, đây không phải là hộp vệ sinh thông minh hoàn toàn tự động dành cho mèo sao?

Nhà vệ sinh ở cơ sở chăm sóc cũng chỉ ở mức trung bình, không xịn bằng chỗ này, phiếu cơm thực sự có rất nhiều tiền.

Ở bên kia, Văn Tắc đang xem công thức nấu ăn cho 3011, dạ dày của thú nhân bán thành niên rất mỏng manh nên bữa ăn nào cũng phải tươi, bổ dưỡng và dễ tiêu hóa.

Rất may mắn là phòng bếp của Văn Tắc cũng không phải để trang trí, anh vẫn có chút hứng thú với việc nấu nướng.

Thực đơn dành cho thú nhân bán thành niên cũng không khó, dù sao khẩu vị của bọn họ cũng rất đơn giản, chỉ cần canh không có thịt và nhiều nước.

Văn Tắc: "..."

Anh không khỏi không nghĩ đến trải nghiệm bị ép mua gà nướng, anh đột nhiên cảm thấy không chắc chắn về điều này.

Liệu 3011, người đã cùng anh về nhà, thật sự vẫn ngoan ngoãn như hồi còn ở cơ sở chăm sóc, ăn canh không có thịt và nhiều nước?

Văn Tắc lấy dụng cụ nhà bếp chuyên dụng ra, dành mấy phút để nấu một món thịt rau củ tươi xay nhuyễn, rau củ nhiều, ít muối, ít dầu, không có gia vị.

Anh bịt mũi cắn một miếng, đầu lưỡi phản kháng, mùi vị quá nhạt nhẽo.

Nhưng một thú nhân bán thành niên có dạ dày yếu ớt có thể ăn gì khác nếu không ăn thứ này?

"Nào, đến giờ ăn rồi." Văn Tắc dùng một chiếc bát sứ xinh xắn đặt lên chiếc bàn thấp dành riêng cho 3011.

Nghe nói có đồ ăn, Cố Bồng vội vàng leo lên, nhưng khi ngửi thấy mùi giống như đồ ăn trong cơ sở chăm sóc, cậu quyết định quay người đi đến ghế sô pha giả vờ ngủ.

"Không đói à?" Văn Tắc nghĩ cũng phải, đối phương vừa ăn xong một miếng đùi gà nướng.

Đó là một việc ngoài ý muốn và chắc chắn nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa!

Ngoài đường cả buổi sáng, Văn Tắc cũng cảm thấy đói bụng, anh lại đi vào phòng bếp, tự mình nấu hai món ăn.

Văn Tắc vừa mới ngồi xuống ăn cơm đã cảm giác được có thứ gì đó ôm lấy bắp chân mình, anh cúi đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt xanh đang tràn đầy đói khát.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.