🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có vẻ như ý của Văn Tắc chính là, bình thường ở nhà anh và Cầu Tuyết Nhỏ không thường xuyên giao lưu tình cảm với nhau.

Hạ Thời Sơ vốn cho rằng tin mình nghe lén đã đủ kinh khủng, nhưng không ngờ tin mà Văn Tắc mang tới lại còn kinh khủng hơn, lập tức thu hút tinh thần buôn chuyện của anh ta.

"Wa, ý cậu là Cầu Tuyết Nhỏ đã tỏ tình cậu sao?!"

Vậy Văn Tắc đã phản ứng lại như thế nào?

Hạ Thời Sơ vẫn chưa quên, anh em tốt của anh ta là người luôn kiên định với chủ nghĩa độc thân, cả đời này tuyệt đối, không, kết, hôn.

Xong rồi, chắc chắn Cầu Tuyết Nhỏ sẽ phải đau lòng lắm.

"Cũng không hẳn là vậy." Văn Tắc thành thật đáp, Cầu Tuyết Nhỏ ngay cả nghe nói còn không nhanh nhạy, coi chừng cũng không biết tỏ tình là gì, chẳng qua là anh cảm giác Cầu Tuyết Nhỏ thích mình, chỉ thế mà thôi.

Hạ Thời Sơ: "Hả? Vậy là cậu tự mình nhận ra hả?" Hôm nay anh ta nhất định phải đào ra tin này mới được.

Văn Tắc nói: "Cậu nhiều chuyện quá." Tuy nhiên, vì đối phương giúp anh chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ nên anh có thể thỏa mãn sự tò mò của đối phương một chút, anh nói: "Cầu Tuyết Nhỏ nhiệt tình như vậy, rất rõ ràng mà."

Đúng vậy, một bé cưng nhiệt tình như vậy.

Mọe, trong lòng Hạ Thời Sơ vô cùng hâm mộ, tiếp tục đào chuyện của Văn Tắc: "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"

Văn Tắc chỉ định thỏa mãn sự tò mò của người này một chút thôi, không có ý định nói ra sự thật, huống chi sự tình còn chưa phát triển đến mức đó: "Cầu Tuyết Nhỏ còn chưa biết hết chữ, chuyện này nói sau đi, tôi đang bận."

Vậy mà người này lại không chịu trả lời thẳng vấn đề, thật gian xảo!

Hạ Thời Sơ: "Được, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi chơi cùng họ đây."

Nghĩ lại thì Văn Tắc nói cũng đúng, Cầu Tuyết Nhỏ còn nhỏ, lại còn chưa biết hết chữ, đầu óc... Nhìn cũng không trưởng thành lắm, muốn nói những thứ đó, ít nhất cũng phải chờ hơn một năm nữa.

Tuổi của Echo nhà Hạ Thời Sơ lớn hơn Cầu Tuyết Nhỏ một chút, một năm nữa sẽ thành niên, trong lòng anh ta vô cùng mong chờ, muốn sớm nhìn thấy Echo năm 18 tuổi sẽ trông như thế nào.

Nhất định sẽ là một thiếu niên xinh đẹp nhã nhặn, thích học tập, yêu nghệ thuật, cũng rất thích chơi nhạc cụ, sau khi biến thành người người sẽ lập tức có thể tập đàn violin yêu thích nhất của anh ta.

Trong phòng, Echo cùng Cầu Tuyết Nhỏ nói chuyện một hồi, cậu ấy lập tức phát hiện trình độ văn hóa của Cầu Tuyết Nhỏ hơi thấp, còn chưa thông thạo nhiều từ ngữ.

Echo vô cùng lo lắng, lập tức mở máy tính bảng của mình lên, dạy thêm cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Suy nghĩ của cậu ấy đã rất trưởng thành, vô cùng hiểu rất rõ hoàn cảnh của thú nhân bán thành nên, so với những người bình thường từ nhỏ đã đi học, họ không có nhiều thời gian để học, nhưng trong tương lai họ vẫn phải đối mặt với áp lực cạnh tranh giống nhau.

Trừ khi, Cầu Tuyết Nhỏ chỉ muốn trở thành một người ăn chơi nhậu nhẹt, nếu vậy thì cậu cũng không cần phải đi học... Dù sao thì Văn Tắc vẫn nuôi nổi.

Cố Bồng: Chẳng lẽ không phải sao?

Lông xù xù còn làm gì khác ngoài việc ăn chơi nhậu nhẹt?!

Cố Bồng cũng phát hiện ra Echo thông minh hơn cậu rất nhiều, cũng đều là lông xù xù mà đối phương có thể viết những câu phức tạp như vậy, điều này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cậu.

Loại lông xù xù trên hành tinh này có thể thông minh đến vậy sao?

Trời ơi, có lần cậu cho rằng mình thật đặc biệt, tự hào về điều đó, còn khoe tài năng nhảy múa của mình nữa.

Echo đã khơi dậy tinh thần hiếu thắng của Cố Bồng, khiến cậu càng quyết tâm nghiêm túc học tập hơn.

Khi Hạ Thời Sơ trở lại phòng, nhìn thấy hai lông xù xù không thể nói chuyện đang đứng cạnh nhau, như thể đang học bài.

Xem ra không cần lo lắng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ gặp khó khăn ở đây, Echo rất thích cậu ấy.

Bất tri bất giác một buổi sáng đã trôi qua, Cầu Tuyết Nhỏ cũng nghênh đón bữa ăn đầu tiên khi được gửi nuôi ở nhà bạn.

Hạ Thời Sơ chuẩn bị hai phần, trước tiên đặt trước mặt Echo, người đã buộc khăn ăn sẵn, sau đó đến lượt Cầu Tuyết Nhỏ, anh ta ngập ngừng hỏi: "Ừm... Có cần tôi đút cậu không?"

Đã từng nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ ăn cơm, không trách Hạ Thời Sơ lo lắng, dù sao thì anh ta cũng không ngờ tới, Văn Tắc sẽ cưng chiều Cầu Tuyết Nhỏ đến thế.

Cố Bồng dùng móng vuốt vỗ vỗ trước mặt mình, tỏ vẻ mau đặt bát cơm xuống, cậu đói rồi.

"Không cần à?" Hạ Thời Sơ xác nhận lại một lần nữa, rồi đặt bát ăn trước mặt Cầu Tuyết Nhỏ, để cả hai ngang hàng cùng nhau ăn.

Bản thân thì đứng bên cạnh thêm thức ăn khi cần thiết.

Cố Bồng tự mình ăn rất ngon lành, dù sao thì cũng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, tất nhiên không thể kiêu căng như ở nhà mình được, điều này cậu vẫn biết được.

Hà Thời Sơ chụp ảnh gửi cho Văn Tắc: "Nhìn xem, cậu ấy ở nhà tôi vô cùng chăm chỉ, ngay cả khi tôi đòi đút cho cậu ấy cũng..."

Nói tới đây, anh ta chợt nghẹn lại... Bởi vì dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó, mẹ, đây không phải là cơm chó sao?

Cầu Tuyết Nhỏ chỉ làm nũng với một mình Văn Tắc, đây chỗ nào gọi là lười biếng, đây rõ ràng là tình yêu.

Bên này cũng đang là thời gian nghỉ ngơi của Văn Tắc, anh nhìn tin nhắn trả lời: "Cũng cái gì?"

Cái tật đang nói lại ngừng lại của Hạ Thời Sơ là tật xấu gì?

"Không có gì, báo cáo với cậu một chút thôi, sáng nay họ học trong phòng, ngoan thật sự." Hạ Thời Sơ không muốn nói chuyện với người chiến thắng này nữa.

"Tốt." Văn Tắc lướt qua, nhìn bức ảnh mấy lần, anh đoán những điều Hạ Thời Sơ định nói là Cầu Tuyết Nhỏ không muốn cho anh ta đút cơm.

"EQ vẫn khá đấy." Văn Tắc chậm rãi lẩm bẩm.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, bên này còn chuyện cần giải quyết, Văn Tắc nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ra ngoài xã giao.

Anh dự định, buổi tối rảnh sẽ nói vài câu với Cầu Tuyết Nhỏ.

Cầu Tuyết Nhỏ - người luôn ngoan ngoãn tuân thủ tốt bổn phận của mình đâu biết, thú cưng còn có loại đãi ngộ này.

Giữa trưa cậu nằm trong ổ nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều chơi cùng Echo ngoài vườn hoa.

Thời tiết hiện tại rất nóng, rất thích hợp để bơi lội, họ tròng cái phao lên sau đó lập tức nhảy xuống nước.

Khi còn là người, Cố Bồng cũng biết bơi, chỉ thấy cậu thảnh thơi nằm trên phao bơi thư giãn, hai chân đung đưa qua lại trong nước.

Toàn thân viết đầy chữ: Thoải mái.

Cầu Tuyết Nhỏ bơi một vòng rồi trở lại, vươn cổ tìm Hạ Thời Sơ ăn một ít mận Châu Âu.

"Ôi, anh Cầu, đây là trái cây ngọt, tôi không dám cho cậu quá nhiều." Hạ Thời Sơ đã cho Cầu Tuyết Nhỏ ăn vài miếng, vậy mà tên nhóc này lại muốn thêm.

Cố Bồng vừa nhìn đã biết, chắc chắn anh đẹp trai này đã được Văn Tắc dặn dò, kiểm soát chặt chẽ lượng đường cậu hấp thụ vào.

Làm thế nào để có thể tiếp tục ăn mận Châu Âu đây?

Cố Bồng quay người lại nỗ lực bơi thêm hai vòng nữa, tỏ vẻ bản thân đã tiêu hao đủ calo, có thể ăn thêm một miếng nữa cũng không sao!

"?" Sau khi hiểu ý của Cầu Tuyết Nhỏ, Hạ Thời Sơ không khỏi bật cười, Cầu Tuyết Nhỏ này thật thú vị.

Tuy nhiên không được là không được, nếu anh ta không giữ lời hứa, Văn Tắc sẽ chẻ anh ta ra.

"Khuyên cậu nên từ bỏ ý định này đi, người nhà cậu, Văn Tắc không cho cậu ăn nhiều."

Echo ở một bên đồng cảm với Cầu Tuyết Nhỏ, bình thường cậu ấy cũng không thích đồ ngọt, muốn ăn nhiều hay ít đều có thể.

Vì vậy nên không thể cảm nhận được nỗi đau của Cầu Tuyết Nhỏ khi không đạt được điều mình muốn.

Thật ra cũng không sao, hôm nay Cố Bồng còn ăn nhiều hơn bình thường, anh em tốt của Văn Tắc vẫn còn khách sáo với cậu.

Buổi tối, Văn Tắc còn đang do dự, không biết có nên liên lạc với Cầu Tuyết Nhỏ hay không, nếu như liên lạc thì phải thông qua Hạ Thời Sơ.

Không phải da mặt anh mỏng, chỉ là anh cảm thấy đây là chuyện tương đối riêng tư, bộc lộ suy nghĩ nội tâm của mình.

Không muốn bị cười cợt.

Cuối cùng, Văn Tắc vẫn liên lạc.

"Tìm Cầu Tuyết Nhỏ à?" Thật ra Hạ Thời Sơ không hề cười, anh ta cảm thấy đây một thao tác cơ bản, nếu là anh ta khi ra khỏi nhà nhờ cha mẹ chăm sóc cho Echo, thì anh ta cũng sẽ làm như vậy.

"Ừ." Văn Tắc lên tiếng.

Nhưng khi khuôn mặt Cầu Tuyết Nhỏ xuất hiện trước mặt, anh lại không biết nên nói cái gì, thành ra mắt to trừng mắt nhỏ, để cho Cầu Tuyết Nhỏ nhìn mình.

"Cầu Tuyết Nhỏ."

Hôm nay Cố Bồng ở trong bể bơi tắm cả buổi chiều, cũng có thể xem như đã tắm, lông trắng tuyết trên người cậu xõa tung, thấy Văn Tắc trong màn hình ánh sáng, cậu hơi kinh ngạc.

Không ngờ Văn Tắc đi công tác mà vẫn còn nhớ thương mình, nhìn không ra nha, đây chính là kiểu đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp trong truyền thuyết đó sao?

Còn rất đáng yêu!

"Ngao." Video đúng không, Cầu Tuyết Nhỏ rất quen thuộc, vừa rồi mặt cậu còn trông rất bình tĩnh, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, mặt cậu dán thẳng lên màn hình ánh sáng, làm ra một bộ dạng rất nhớ đối phương.

Dường như còn dùng mũi cọ nhẹ lên màn hình, muốn cọ vào cằm của Văn Tắc.

Mọi người đều bị màn biểu diễn của cậu làm cho cảm động.

Hạ Thời Sơ kinh ngạc, ban ngày Cầu Tuyết Nhỏ ở trong nhà chơi rất vui vẻ, anh ta còn tưởng Cầu Tuyết Nhỏ không hề nhớ Văn Tắc chút nào, hóa ra buổi tối mới bắt đầu nhớ.

Văn Tắc cũng rất bất ngờ, thấy thế giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Khụ, muốn về nhà rồi?"

Cố Bồng: "Ngao."

Âm thanh trong rất mềm mại, thật khiến người ta ghen tị, thì ra Cầu Tuyết Nhỏ bình thường giao tiếp với Văn Tắc như vậy, nghe thật thú vị.

"Ngoan ngoãn ở một đêm, tối mai tôi đón em về." Văn Tắc nói.

Hạ Thời Sơ hỏi: "Không phải nói là ba ngày hai đêm sao?"

Văn Tắc: "Ừ, có thể đẩy nhanh một chút, nhưng mà có thể buổi tối sẽ về muộn một chút."

Hạ Thời Sơ nghĩ thầm, đã đi rồi còn đẩy nhanh, chẳng lẽ chỉ để về sớm hơn một chút thôi sao?

"Muộn thế nào? Nếu là nửa đêm thì đừng đến làm phiền chúng tôi, để Cầu Tuyết Nhỏ ở đây thêm một đêm thì có sao đâu?"

Có thể thấy Cầu Tuyết Nhỏ rất thích chơi cùng Echo, Hạ Thời Sơ cũng hy vọng cậu sẽ ở lại lâu hơn một chút.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Văn Tắc nói.

Hạ Thời Sơ như thấy quỷ, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Cậu thực sự sẽ không vì Cầu Tuyết Nhỏ mà cố ý về sớm đó chứ?"

Đáng tiếc Văn Tắc không trả lời anh ta, không để ý tới người này nữa, tiếp tục nói chuyện với Cầu Tuyết Nhỏ.

"Em buồn ngủ à?"

Câu này Cố Bồng hiểu, cảm thấy đối phương cũng đang đặc biệt lựa chọn những thứ mà mình có thể hiểu, chẳng phải là rất tri kỉ sao?

Cậu nhìn vào đôi mắt đen nhánh điềm tĩnh của Văn Tắc, không thể không nói, phải thừa nhận rằng cảm giác được người khác quan tâm không hề tệ.

Cố Bồng lắc đầu, buổi chiều chơi rất điên, nhưng lúc này lại không hề buồn ngủ.

"Đi ngủ sớm đi." Văn Tắc dặn dò một tiếng, bên này anh cũng phải đi tắm rửa nghỉ ngơi, không thể nói nhiều với Cầu Tuyết Nhỏ.

Cố Bồng gật đầu, giơ móng vuốt lên cúi chào.

Cuộc gọi video kết thúc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt vi diệu của anh em tốt Văn Tắc, lúc này cậu còn không hiểu, đây là biểu cảm đặc trưng khi xem đôi tình nhân trẻ yêu nhau.

"Được rồi, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho hai người trước khi ngủ."

Trước khi đi ngủ còn có đồ ăn nhẹ, này thật tốt quá, Cố Bồng giơ cả bốn chân lên tán thành, hy vọng Văn Tắc cũng có thể học thói quen tốt này!

Echo không quan tâm đến thức ăn, nghe nói trí nhớ trước khi ngủ không tồi, cậu ấy tiếp tục bắt lấy Cầu Tuyết Nhỏ học từ vựng mới.

Có lẽ các học sinh giỏi luôn có giấc mơ dạy học, không quen nhìn học sinh đội sổ lãng phí thời gian.

Vì động viên Cầu Tuyết Nhỏ, Echo không chút keo kiệt mà khen ngợi cậu: "Cậu, thông minh."

Cầu Tuyết Nhỏ không chút do dự tìm được một nút từ đơn, ấn xuống: "Đúng vậy." Cậu biết, Echo có thể cảm nhận được, cũng rất lợi hại.

Echo: "..."

Tên nhóc này thật không biết khiêm tốn.

Này hôm sau diễn ra giống hệt ngày hôm trước, bởi vì Hạ Thời Sơ đã tiết lộ, tối nay Văn Tắc sẽ trở về, nên sau khi ăn cơm chiều xong, Cố Bồng bắt đầu chờ đợi.

Cậu lúc thì ra cửa ngó xem, lúc thì băn khoăn có nên bắt đầu thu dọn hành lý hay không?

Bộ dạng đứng ngồi không yên này đã lọt vào mắt Hạ Thời Sơ, sau đó bị anh ta báo lại cho Văn Tắc: "Hai người các cậu đúng là song phương cùng tới nha, Cầu Tuyết Nhỏ cũng không chờ được nữa."

Có một tên nhóc dính người như vậy trói chặt, khó trách Văn Tắc phải vội vã trở về ngay trong đêm.

"Đã khởi hành chưa?"

"Sắp."

Đến giờ này mà vẫn chưa khởi hành, Văn Tắc quả thật là vì Cầu Tuyết Nhỏ mà liều mạng mà.

Cố Bồng không có đứng ngồi không yên, chủ yếu là vì tổ vàng tổ bạc không bằng tổ chó nhà mình, ở trong nhà vẫn là thoải mái hơn.

Khoảng hơn ba tiếng sau, ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cố Bồng có cảm giác là Văn Tắc, cậu lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.

"Ngao ngao?" Văn Tắc, anh tới đón tui về nhà à?!

Văn Tắc vừa mới chạm đất, một vệt trắng như tuyết nhanh như chớp lao tới, từ cổ chân chạy thẳng lên cánh tay, anh vội vàng đón lấy, không cần nhìn cũng biết đó là Cầu Tuyết Nhỏ.

Cầu Tuyết Nhỏ: Cho anh trải nghiệm cảm giác được thú cưng chạy về phía mình!

Văn Tắc rũ mắt xuống nói: "Gấp đến vậy sao?" Xem ra Hà Thời Sơ nói không sai, Cầu Tuyết Nhỏ vẫn luôn đợi anh.

Văn Tắc mỉm cười, dùng ngón tay gãi gãi cằm Cầu Tuyết Nhỏ.

"Đi vào thôi, thu thập vài món đồ của em."

Hôm nay bận rộn cả ngày, lại phải di chuyển mệt mỏi, ít nhiều gì Văn Tắc cũng có chút mệt, tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ tỏa năng lượng ra bốn phía của Cầu Tuyết Nhỏ, anh lại lên tinh thần trở lại.

Vốn dĩ anh định ngày hôm sau mới đến thu dọn đồ đạc.

"Về rồi à?" Hạ Thời Sơ bị cảnh hai người quấn quýt làm mù mắt, đây không nhịn được muốn kết hôn ngay tại chỗ đó à?

"Ừ." Văn Tắc ngẩng đầu nói: "A Thời, cảm ơn cậu hai ngày nay đã chăm sóc em ấy."

Hạ Thời Sơ vội vàng xua xua tay: "Khách sáo quá đấy, người anh em, tôi cũng không có làm gì cả, Cầu Tuyết Nhỏ nhà cậu rất dễ chăm sóc!"

"Cũng đúng." Văn Tắc nghĩ nghĩ, quay sang Echo: "Hẳn là nên cảm ơn Echo, việc dạy kèm học tập tốt hơn nhiều so với quản lý việc ăn uống."

Hạ Thời Sơ: "..."

Có người như vậy sao? Kêu cậu ấy không sáo, cậu ấy lập tức không khách sáo thiệt.

Đến lúc tạm biệt Echo, Cố Bồng biết bản thân sắp phải đi, không nỡ rời xa người bạn lông xù xù thông minh nhã nhặn của mình, cậu xuống đất đi vòng quanh Echo hai lần để thể hiện sự quý mến.

Echo bị sự xoay chuyển của Cầu Tuyết Nhỏ làm cho chóng mặt, vội vàng giơ chân lên ấn vào đầu Cầu Tuyết Nhỏ, để cho cậu bình tĩnh lại.

"Đi thôi, chúng ta thu thập hành lý." Hà Thời Sơ cười nói.

Vốn dĩ anh ta muốn đề nghị Văn Tắc và Cầu Tuyết Nhỏ ở lại đây một đêm, nhưng Văn Tắc kiên quyết không đồng ý.

Lăn lộn một hồi đã tới nửa đêm.

Cố Bồng ở nhà Echo như một con khỉ*, nằm trong lòng ngực Văn Tắc một lúc thì ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khò khò nhỏ rất vui vẻ.

(*龙精虎猛 - long tinh hỗ mãnh - Là một thành ngữ Trung Quốc, thường dùng để miêu tả sự tràn đầy sức sống, năng lượng và sự nhanh nhẹn, giống như những con rồng và hổ. Khi áp dụng vào con người hoặc động vật, nó có nghĩa là họ rất hoạt bát, mạnh mẽ và đầy sức sống)

Khi cậu tỉnh dậy lần nữa, môi trường xung quanh đã trở về ngôi nhà quen thuộc.

Văn Tắc vẫn tới lui như cũ, không nhanh không chậm mà sắp xếp việc lớn việc nhỏ của anh.

Hai ngày này Cố Bồng đã học được điều gì đó từ Echo, cảm hứng dâng trào, cậu vui vẻ chạy đến bộ nút từ vựng trong phòng khách, quyết định làm Văn Tắc ngạc nhiên.

Cậu ấn xuống: "Buổi sáng tốt lành, vui vẻ, thích."

Âm thanh của nút từ vựng phát ra từ mọi chiếc loa trong phòng.

Văn Tắc đang trong bếp chuẩn bị bánh thịt chiên cho Cầu Tuyết Nhỏ, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, anh hơi giật mình, đây là lần đầu tiên Cầu Tuyết Nhỏ sử dụng bộ nút này để giao tiếp với anh.

Thứ lỗi cho Văn Tắc nói thẳng, trước đây anh có cảm giác giống như đang nuôi một con thú cưng, nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, anh cảm thấy có gì đó đã thay đổi.

Mùi khét từ chảo truyền đến, Văn Tắc bỗng hoàn hồn lại, nhanh chóng lật miếng bánh thịt chiên lại, khụ, may là cũng không có cháy lắm, mức độ này có lẽ Cầu Tuyết Nhỏ rất thích ăn.

Một lúc sau, Văn Trạch bưng bánh thịt chiên đi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, cũng ấn một nút, buổi sáng tốt lành.

Cố Bồng lại động móng vuốt một chút: "Vui vẻ."

Sau đó chờ mong nhìn Văn Tắc, giống như muốn hỏi, anh không vui sao?

"Vui vẻ." Văn Tắc dùng miệng nói, anh lấy khăn ăn ra, chuẩn bị đút cho đối phương ăn: "Cầu Tuyết Nhỏ, em theo Echo học được rất nhiều điều nha."

Ít nhiều gì Văn Tắc cũng như đang muốn đổi chủ đề, nếu có người nhạy bén một chút sẽ lập tức phát hiện.

Nhưng với một người thần kinh như Cố Bồng thì không hề chú ý tới điều đó.

Lòng cậu từ lâu đã hướng về miếng bánh thịt chiên kia.

Bánh thịt chiên hôm nay được chiên rất ngon, thơm thơm, cuối cùng Văn Tắc cũng chịu chiên cho cậu thơm một chút.

Xem ra ăn nói ngọt ngào vô cùng cần thiết.

Từ nay về sau, việc đầu tiên Cố Bồng làm mỗi ngày khi thức dậy chính là chào buổi sáng với Văn Tắc, thích.

Không có gì ngạc nhiên, Văn Tắc sẽ rất tốt với cậu, một ít yêu cầu nhỏ quá mức cũng sẽ được cân nhắc đáp ứng.

Cái nút này thực sự dùng rất tốt.

Chẳng trách Echo đã sớm học được, từ đó đã nắm vững bí quyết làm hài lòng con người.

Ở nhà Echo hai ngày qua, Cố Bồng cảm thấy Echo cũng được chăm sóc rất tốt, bạn của Văn Tắc đối xử với Echo cực kỳ tốt, thậm chí có phần cẩn trọng.

Cố Bồng liếc Văn Tắc, người vẫn bình thản như không có gì xảy ra, không thể làm gì khác, đây là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng, dù có yêu thích thì anh cũng không thể hiện ra ngoài.

Không giống với những người hàng xóm trong khu vực, vừa thấy cậu sẽ lập tức cười.

Cười tươi đến nỗi miệng kéo ra đến tận sau tai!

Cố Bồng thích loại yêu thích nhiệt liệt này, hôm nay khi kết thúc buổi học, Văn Tắc để cậu tự do hoạt động, cậu nhanh như chớp chạy đến hàng rào vườn hoa.

Hàng rào kiểu dày đặc, vừa vặn che khuất thân hình của Cố Bồng, cậu đặt hai chân lên hàng rào, miệng cũng ghì vào, trông như một con vật bị giam giữ bởi song sắt.

"Gâu gâu!" Một ông cụ đi qua, Cố Bồng chạy nhanh tới gần.

Ông cụ quả nhiên cười tít mắt, nhìn xung quanh một lúc, sau đó đến gần sờ sờ đầu cậu, chơi với cậu một lúc.

Sau khi ông cụ rời đi, một cặp vợ chồng trẻ đi qua, lại bị tiếng kêu của Cầu Tuyết Nhỏ thu hút.

Họ ngồi xổm xuống sờ sờ cậu thêm nửa tiếng nữa.

Vào buổi tối hôm đó, ông cụ đã v**t v* Cố Bồng vào ban ngày, cùng bạn già nhà mình mang theo món ăn tự làm đến, bấm chuông cửa nhà Văn Tắc.

Văn Tắc đã sống ở đây hơn hai năm, chưa từng có hàng xóm nào quen biết, huống hồ là được hàng xóm tặng thức ăn.

"Em làm?" Sau khi tiễn ông cụ và bà cụ đi, Văn Tắc rũ mắt dò hỏi, chỉ thấy đối phương không dám nhìn anh, dường như sợ anh không vui.

Văn Tắc không có gì không vui, những hàng xóm ở khu vực này đều có phẩm chất tốt, sẽ không có ý xấu với Cầu Tuyết Nhỏ.

"Nếu là đồ tặng cho em ăn, tôi giúp em hâm nóng một chút."

Cố Bồng thấy anh đi hâm nóng đồ ăn, vui đến mức muốn nhảy lên, tuyệt quá.

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài một buổi tối.

Sáng hôm sau, Văn Tắc đã dán một thông báo ở nơi Cầu Tuyết Nhỏ thường xuyên bắt chuyện với hàng xóm: Cấm cho ăn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.