Văn Tắc làm việc rất cẩn thận, viết một chữ thật to ở phía dưới, ghi nguyên nhân không thể cho Cầu Tuyết Nhỏ ăn, bởi vì tên nhóc này quá béo.
Người đi qua đường khi nhìn thấy dòng thông báo đều sẽ mỉm cười.
Còn không phải sao?
Khung xương của thú pimm nhỏ, ăn đến mức tròn vo còn đáng yêu hơn cả hình vẽ mẫu trong tư liệu của chính phủ.
Có lẽ bên phía chính phủ sẽ đưa tên nhóc quý hiếm này vào phần giới thiệu để càng nhiều người nhìn thấy cậu
Văn Tắc: Không cần, cảm ơn, đã rất nổi tiếng rồi.
Cố Bồng ngây thơ bối rối, ngẩng đầu cẩn thận nghiên cứu nửa ngày nhưng lại không thể hiểu trong thông báo nói gì, nhưng kể từ khi dán thông báo này, hàng xóm không còn mang đồ ăn cho cậu nữa.
Thông minh như cậu đã ngửi thấy mùi âm mưu.
Chắc chắn đây không phải thứ gì tốt lành.
Cậu có hơi buồn bực, nhưng cũng có thể hiểu được Văn Tắc chỉ là muốn tốt cho mình, điều này là không thể nghi ngờ.
Đơn giản là vì tuổi thọ của thú cưng rất ngắn, Văn Tắc sợ cơ thể cậu không khỏe mạnh, sớm rời đi.
Đây quả thực là một đề tài nặng nề.
Người ở lại luôn là người đau khổ nhất.
Cố Bồng: Thật là thảm.
Dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, Cố Bồng chợt nhớ tới cái wheel chạy* đã đóng bụi kia, do thời tiết nắng nóng nên dù đã được mua nhiều ngày, nó vẫn bỏ đó không dùng tới, cậu cũng chưa từng ngó qua.
(*Cái vòng chạy cho mấy con hamster á)
Nhớ tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842504/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.