Cố Bồng cảm thấy chắc do Văn Tắc quá chán nên mới tới đây kiếm chuyện.
Tuân thủ nguyên tắc yêu nghề kính nghiệp, cậu nhảy lên chơi đùa với đối phương vài cái, rồi lại trở về chỗ cũ, nằm xuống đúng tư thế ban đầu.
"..." Văn Tắc cảm giác như mình bị đối phó qua loa.
Nhưng sự qua loa của Cầu Tuyết Nhỏ không phải là loại qua loa do thiếu kiên nhẫn, mà là... Kiểu qua loa cực kỳ nghiêm túc.
Văn Tắc có chút không chắc chắn lắm, liền thử chọc chọc thêm vài cái để thăm dò.
Cố Bồng vẫn rất chuyên nghiệp như cũ, bò dậy chơi với anh thêm vài lần, sau đó lại trở về chỗ cũ rồi nằm xuống, toàn thân như đang viết: Hết pin gòi, chờ tui nạp điện xong rồi lại chơi cùng anh.
"Phụt..." Cuối cùng Văn Tắc cũng có thể xác nhận, thật ra Cầu Tuyết Nhỏ không muốn động đậy, nhưng chỉ cần anh kiên trì, đối phương vẫn sẽ lên tinh thần mà vui vẻ phối hợp.
Thật là một loại tình yêu khác biệt.
Được yêu theo kiểu này, xin cảm ơn*.
̣̣̣̣̣(有被爱到谢谢 - thường dùng để diễn tả cảm giác bất đắc dĩ khi nhận được sự yêu thương theo cách hơi "khó đỡ". Không đơn thuần là lời cảm ơn mà còn mang sắc thái trêu chọc, kiểu như "ôi trời, được yêu thương kiểu này cũng không biết nói gì ngoài cảm ơn".)
Buổi chiều, Cố Bồng vừa ngáp ngủ vừa tiếp tục học tập, nội dung giảng dạy hôm nay rất vi diệu, thậm chí Văn Tắc còn nói với cậu rằng đã giúp cậu đăng ký một lớp học bổ túc, về sau có thể đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842506/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.