🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Bồng cảm thấy chắc do Văn Tắc quá chán nên mới tới đây kiếm chuyện.

Tuân thủ nguyên tắc yêu nghề kính nghiệp, cậu nhảy lên chơi đùa với đối phương vài cái, rồi lại trở về chỗ cũ, nằm xuống đúng tư thế ban đầu.

"..." Văn Tắc cảm giác như mình bị đối phó qua loa.

Nhưng sự qua loa của Cầu Tuyết Nhỏ không phải là loại qua loa do thiếu kiên nhẫn, mà là... Kiểu qua loa cực kỳ nghiêm túc.

Văn Tắc có chút không chắc chắn lắm, liền thử chọc chọc thêm vài cái để thăm dò.

Cố Bồng vẫn rất chuyên nghiệp như cũ, bò dậy chơi với anh thêm vài lần, sau đó lại trở về chỗ cũ rồi nằm xuống, toàn thân như đang viết: Hết pin gòi, chờ tui nạp điện xong rồi lại chơi cùng anh.

"Phụt..." Cuối cùng Văn Tắc cũng có thể xác nhận, thật ra Cầu Tuyết Nhỏ không muốn động đậy, nhưng chỉ cần anh kiên trì, đối phương vẫn sẽ lên tinh thần mà vui vẻ phối hợp.

Thật là một loại tình yêu khác biệt.

Được yêu theo kiểu này, xin cảm ơn*.

̣̣̣̣̣(有被爱到谢谢 - thường dùng để diễn tả cảm giác bất đắc dĩ khi nhận được sự yêu thương theo cách hơi "khó đỡ". Không đơn thuần là lời cảm ơn mà còn mang sắc thái trêu chọc, kiểu như "ôi trời, được yêu thương kiểu này cũng không biết nói gì ngoài cảm ơn".)

Buổi chiều, Cố Bồng vừa ngáp ngủ vừa tiếp tục học tập, nội dung giảng dạy hôm nay rất vi diệu, thậm chí Văn Tắc còn nói với cậu rằng đã giúp cậu đăng ký một lớp học bổ túc, về sau có thể đi học cùng Echo.

"?" Cố Bồng cảm giác mình vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không thì chắc chắn là Văn Tắc chưa tỉnh ngủ.

Học online ở nhà chưa đủ sao, giờ còn muốn ra ngoài học thêm nữa, có còn công lý không?

Cuộc sống của bé cún bây giờ khó khăn đến vậy sao?!

Bộ muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành tinh anh quốc gia à? Không thì tại sao lại phải nỗ lực như vậy!

Văn Tắc nhìn bộ dạng ngốc ngốc của cậu, nói: "Vẫn chưa hiểu sao?"

Có vẻ như nội dung giảng dạy hôm nay vẫn còn quá phức tạp đối với Cầu Tuyết Nhỏ.

Không phải là Cố Bồng không hiểu, ôi, không đúng, cậu đúng thật là không hiểu.

Nhưng rồi cậu nghĩ lại, đi học cũng tốt mà, cậu có thể làm quen với nhiều bạn lông xù xù cùng lớp.

"Ngao ngao." Được nha, khi nào thì đi học, nhanh lên nào.

Ngay khi Văn Tắc cho rằng Cầu Tuyết Nhỏ không hiểu, tên nhóc này lại liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình rất vui khi được đi học.

Hóa ra không phải là không hiểu, chỉ là cung phản xạ quá dài, phải mất nửa nhịp mới phản ứng lại được.

"Hiện tại còn chưa được, phải đợi sau khi em đã xây dựng được nền tảng vững chắc, sau khi thành niên..." Văn Tắc chậm rãi nói, khi nhắc đến vấn đề này, biểu cảm của anh có chút phức tạp.

Còn nhớ lúc trước khi anh mang Cầu Tuyết Nhỏ về chỉ là do trời xui đất khiến, định sau thời gian thích nghi sẽ đưa đối phương trở về.

Nhưng hiện tại lại phát triển theo hướng khác, anh đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện thành niên của Cầu Tuyết Nhỏ.

Không chỉ vậy, còn mua cả đống đồ trong nhà cho Cầu Tuyết Nhỏ, hoàn toàn có thể dùng tới năm sau.

Vậy mà những lời nói của Hà Thời Sơ lại trở thành sự thật, Văn Tắc phát hiện ra... Bản thân anh đã lâu không nghĩ đến việc đưa Cầu Tuyết Nhỏ đi.

Cố Bồng nhìn sang, thấy tên nhóc này đang nghĩ gì đó, một thời gian dài như vậy mà vẫn không nhúc nhích.

Cũng tốt, cậu có thể tranh thủ lười biếng một chút.

Văn Tắc nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì thêm, cứ dung túng cho Cầu Tuyết Nhỏ ngủ gà ngủ gật trong lớp học online.

Anh chỉ đang nghĩ, nếu tên nhóc này tới nhà người khác ở, liệu có được ai chăm sóc tốt như anh không?

Có lẽ vẫn tự mình chăm sóc thì yên tâm hơn...

*

Bất tri bất giác, đã là tháng thứ tư mà Cố Bồng vẫn ở bên cạnh Văn Tắc, điều này có nghĩa là giai đoạn đầu của kỳ hòa hợp đã kết thúc.

Nhân viên công tác của cơ sở chăm sóc sẽ đưa 3011 về và tiến hành việc khảo sát riêng.

Tiếp theo sẽ cho 3011 một cơ hội lựa chọn, một là tiếp tục ở chung với Văn Tắc, hai là từ bỏ ứng cử viên bạn đời này.

Văn Tắc cũng có quyền lựa chọn, hơn nữa anh phải lựa chọn trước khi Cầu Tuyết Nhỏ tiến hành khảo ở cơ sở chăm sóc.

Anh lựa chọn tiếp tục chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ.

Nhân viên công tác ở cơ sở chăm sóc: "Tốt rồi tiên sinh Văn Tắc, vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ tới đón Cầu Tuyết Nhỏ, anh hãy chuẩn bị trước nhé."

"Được."

Cố Bồng đã trải qua bốn tháng thoải mái bên Văn Tắc, ngoại trừ thỉnh thoảng cảm thấy ghét học ra thì nhìn chung cũng không tồi.

Đối với người nuôi dưỡng - Văn Tắc này, cậu cũng rất vừa lòng, hai bên sống cũng rất hòa hợp, đã phát triển một tình cảm nhất định.

Khi Văn Tắc nói cho cậu, cậu có thể định kỳ đánh giá 'người nhận nuôi', miệng cậu há thành hình chỗ O, ả?

Văn Tắc giải thích cho cậu một cách chi tiết: 'Nếu đánh giá thấp, tôi sẽ bị phê bình, sẽ phải làm kiểm điểm, nếu rất thấp, em có thể đổi người, sau đó sẽ tiếp xúc với một người khác. Đương nhiên, em cũng có thể cho tôi điểm cao nhất, mọi chuyện sẽ không thay đổi gì hết, tôi vẫn sẽ chăm sóc em giống như trước."

Cố Bồng: Ả??

Sau khi Cố Bồng đến tinh cầu này thật sự đã được mở rộng tầm mắt, nhưng cậu cũng cảm thấy không đúng, vô cùng không đúng, đãi ngộ của mình thật sự quá tốt, tại sao trình độ của tinh cầu này lại văn minh tới như vậy?

Dựa vào những tình huống cậu đã tiếp xúc ở bên ngoài, tổng thể luôn khiến cậu cảm thấy có điều gì đó mình không hiểu!

"Được rồi, em muốn chọn cái nào?" Văn Tắc xoay bút, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Cầu Tuyết Nhỏ.

Cầu Tuyết Nhỏ còn đang đắm chìm trong cảm giác loáng thoáng không đúng, nhưng thật đáng tiếc, trong nhất thời cậu không thể suy nghĩ rõ ràng, có lẽ chỉ có thể đợi sau khi biết hết văn hóa trong tinh cầu này mới hiểu được.

Văn Tắc hỏi cậu lựa chọn cái nào, tất nhiên là Cầu Tuyết Nhỏ sẽ lựa chọn điểm cao nhất.

Khi nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ không chút do dự ấn móng vuốt vào điểm cao nhất, Văn Tắc nhướn đuôi mày, lập tức cong môi cười lên.

"Tốt." Anh lấy ra một khối đồ ăn vặt thường ngày ít khi được ăn đưa lên miệng Cầu Tuyết Nhỏ, dụ dỗ nói: "Ngày mai cũng chọn như vậy, trở về sẽ cho em ăn."

Kể từ khi muốn giảm cân, Cố Bồng đã lâu không ăn đồ ăn vặt nhiều dầu mỡ như vậy, cậu mãnh liệt gật đầu: Ò ò ò!

"Ăn từ từ thôi, đừng làm đau miệng." Văn Tắc nói, lo lắng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ tự cắn vào lưỡi.

Đồ ăn vặt chiên dầu ngon quá ngon, Cố Bồng ăn xong vẫn còn muốn ăn thêm một miếng nữa, miếng đó nhỏ tới mức còn chưa đủ nhét kẽ răng cậu.

Mắt Cố Bồng trông ngóng nhìn về phía Văn Tắc, nhưng đối phương vô tình lắc đầu, tỏ vẻ không có.

Dù là Cố Bồng thông minh hơn hay Cầu Tuyết Nhỏ thông minh hơn, cậu đều có thể nhìn ra vừa rồi Văn Tắc rất vui vẻ vì mình đã cho anh điểm tuyệt đối!

Vì thế Cố Bồng duỗi chân vỗ vỗ nhẹ 100 điểm, tỏ vẻ anh đẹp trai anh rất đẹp, nhanh đem tới một miếng nữa.

Văn Tắc: "..."

Anh thừa nhận rằng anh có bị lấy lòng, nhưng nguyên tắc không thể nhượng bộ.

Văn Tắc giả vờ không hiểu, làm theo việc nên làm.

Cố Bồng không đạt được mục đích thì có chút tiếc nuối, nếu trong lòng cậu đen tối một chút, nhất định sẽ vung móng vuốt tới 50 điểm để uy h**p đối thủ, đáng tiếc cậu là người ngay thẳng lương thiện, không thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy được.

Chậc, quên đi.

Sáng ngày hôm sau, quả nhiên có người từ cơ sở chăm sóc đến mang Cố Bồng đem về.

Là Vắn Tắc đưa cậu đến xe, bỗng nhiên phút cuối cậu lại lo lắng, những lời Văn Tắc nói ngày hôm qua liệu có phải là sự thật không?

Không phải là đang lừa cậu trở về chứ?

Trong lòng Cố Bồng thấp thỏm, vì thế dùng móng vuốt kéo quần áo Văn Tắc, không chịu buông ra.

"Làm sao vậy?" Văn Tắc vừa cúi đầu đã thấy, cái hành động này... Là luyến tiếc anh hay là sợ mình bị trả hàng, anh nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, Cầu Tuyết Nhỏ, họ sẽ sớm đưa em về thôi."

Trải qua một hồi an ủi, cuối cùng Cố Bồng cũng buông móng vuốt ra, theo trực giác của cậu, Văn Tắc sẽ không gạt cậu.

Cố Bồng - người có tấm lòng rộng lớn - rất yên tâm, nhưng sau khi Văn Tắc tiễn cậu đi, trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác mất mát.

Trước khi xe huyền phù rời đi, anh bắt đầu tự hỏi khi nào thì Cầu Tuyết Nhỏ được đưa trở lại.

Sẽ không có gì sai sót đâu đúng không?

Nguyên nhân chủ yếu là Cầu Tuyết Nhỏ mù chữ, không thể giao tiếp với người khác, chỉ cần Cầu Tuyết Nhỏ có thể hiểu chính xác người khác nói gì thì Văn Tắc cũng không đến mức lo lắng như vậy

Quá trình này nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn thì cũng không ngắn, nhưng dù sao cũng phải mất tới nửa ngày.

Trong cơ sở chăm sóc, Cố Bồng ở trong căn phòng quen thuộc hồi trước, một giáo sư và bác sĩ tâm lý cùng tới nói chuyện với cậu.

Đội hình có hơi lớn nha.

Thôi xong, cảm giác mơ hồ có điều gì đó không ổn lại ập đến.

Cố Bồng chịu đựng cảm giác không thoải mái, cố gắng hiểu ngôn ngữ của hai người này.

Với sự thông minh và tài năng của mình chắp nối lại, cậu có thể hiểu rõ được những vấn đề này chỉ là này thảo luận về cậu và Văn Tắc sống chung như thế nào, Văn Tắc có đối xử không tốt với cậu không?

Đối mặt với sự cẩn thận và quan tâm của họ, cuối cùng Cố Bồng cũng nghĩ tới điểm nào không ổn.

Dù hành tinh này văn minh đến mấy thì mọi người cũng không thể đối xử bình đẳng giữa con người và động vật được, thậm chí đãi ngộ của động vật còn vượt xa người thường.

Những con chó bên ngoài không hề được đối xử đặc biệt như vậy.

Đương nhiên Cố Bồng biết chủng loại của mình không phải chó, cậu và chó nhất định là hai khái niệm một trời một vực.

Hiện tại những gì Cố Bồng biết chính là: Tui rất đặc biệt, mọi người đều nhường tui! Yêu quý tui!

Nửa sau của cuộc trò chuyện, Cố Bồng đã bị hỏi một số câu hỏi đáng xấu hổ.

Thậm chí hai con người này còn hỏi cậu, tại thời điểm tắm rửa cho cậu Văn Tắc có những hành động tục tĩu không.

Trời ơi, Cố Bồng cảm thấy bất bình giùm Văn Tắc, đường đường là một anh chàng đẹp trai và giàu có, thế nhưng lại bị nghi ngờ dâm loạn động vật, Văn Tắc không cần làm vậy

Những người dân ở tinh tế... Có rất nhiều loại tiền án sao?

Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

Cố Bồng nhanh chóng lắc đầu, trịnh trọng tuyên bố người nhận nuôi mình không có đam mê này.

Cuộc trò chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đồng hồ này, Cố Bồng cảm thấy có một số vấn đề đã được hỏi đi hỏi lại rất tỉ mỉ.

Tiếp theo là quá trình kiểm tra thân thể

Có cảm giác như bác sĩ cũng vô cùng cẩn thận, hận không thể kiểm tra từng tế bào trong cơ thể cậu.

Thực sự rất coi trọng.

Cuối cùng Cố Bồng vẫn phải ở cơ sở chăm sóc tận nửa ngày mới được lên xe huyền phù trở về nhà.

Vì cậu quá nhập tâm suy nghĩ mọi việc nên đến cửa nhà rồi cũng không biết.

Văn Tắc đi tới đón cậu: "Em đang suy nghĩ cái gì? Nhập tâm như vậy?"

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Bồng, về đến nhà cậu lập tức trở lại bộ dạng thường ngày, nhảy dựng lên người Văn Tắc.

Cố Bồng hoàn toàn không cần lo lắng mình sẽ ngã, bởi vì Văn Tắc nhất định sẽ đỡ được cậu.

Thấy Cầu Tuyết Nhỏ không có gì bất thường, Văn Tắc thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ đã quá giờ cơm, anh hỏi: "Ở cơ sở chăm sóc đã ăn cơm chưa?"

Hai bên đã quen với việc sử dụng cả tay và miệng để giao tiếp.

Ngón tay Văn Tắc sờ vào bụng Cầu Tuyết Nhỏ, không căng tròn như thường ngày ở nhà sau bữa ăn, vậy là đã ăn, nhưng ăn chưa no.

Cố Bồng vừa rồi có một suy nghĩ kỳ lạ, có lẽ mình không phải một thú cưng đơn giản như vậy, kết quả về đến nhà đã bị sờ bụng, cái này với nuôi heo có gì khác nhau hả?

Không khác nhau.

Vì vậy Cố Bồng lại phải từ bỏ những ảo tưởng không thực tế trước đó, cảm thấy việc nuôi heo mới là thực tế.

Này... Cũng không thể trách Văn Tắc được, anh căn bản không có thói quen động tay chân, tất cả đều là thói quen do Cầu Tuyết Nhỏ mù chữ tạo dựng cho anh.

Anh hỏi: "Hôm nay đã nói những gì thế? Em có hiểu không?"

"Ngao..." Cố Bồng không quan tâm mình có hiểu hay không, chỉ cần Văn Tắc nói là cậu đều đáp lại.

Văn Tắc cười cười.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã thích loại giao tiếp không hiệu quả này, tuy rằng khá vô nghĩ.

Cố Bồng có tấm lòng rộng lớn, khi trở lại môi trường quen thuộc, đối mặt với người quen thuộc, cậu lập tức vứt bỏ loại cảm giác không ổn này ra sau đầu, tiếp tục cuộc sống vui vẻ của một thú cưng.

Vào lúc chiều tối, bầu trời chuyển màu ráng.

Cố Bồng đứng trong vườn hoa nhìn ra ngoài xem các hàng xóm dắt chó đi qua trước cửa nhà, vô cùng đông đảo, có vẻ như đang hẹn nhau đi chơi.

Hoạt động này thật tuyệt vời.

Cố Bồng cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Nghĩ nghĩ, cậu quay người chạy vào trong nhà, tìm xem dây dắt chó của cậu đã ở nơi nào rồi, lần trước chỉ thấy thoáng qua sau đó lại biến mất mất tiêu?!

"Ngao ngao!" Nhất định là Văn Tắc đã giấu đi rồi, thật buồn cười, tại sao Văn Tắc lại giấu dây xích chó của cậu đi chứ?

"Em đang tìm cái gì vậy" Một bóng người xuất hiện ở cửa phòng đồ chơi.

Đầu sỏ gây tội đã tới, Cố Bồng quay đầu nhào tới đụng vào anh.

Với chút sức lực này, Văn Tắc không đau không ngứa: "Có phải da của em ngứa hay không?"

"Đi ra ngoài chơi" Cố Bồng chạy tới phòng khách ấn cái nút.

"Ra ngoài chơi, được rồi, đi bộ nửa tiếng." Văn Tắc đồng ý rất nhanh.

Tuy nhiên, khi anh ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi tới cửa, đối phương lại không chịu xuống đất.

Không xuống thì không xuống, Văn Tắc cũng không ngại luôn ôm cậu.

Mãi đến khi đến cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng, Cố Bồng nhìn xem xung quanh không có ai mới vùng vẫy xuống đất.

Văn Tắc nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ lại lao về phía cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng, không biết nói gì, anh chạy nhanh ôm đối phương quay lại, không được, anh không thể để mất mặt lần thứ hai.

"Cầu Tuyết Nhỏ, đó không phải là nơi em nên đến." Văn Tắc nói, anh thực sự không hiểu, tại sao Cầu Tuyết Nhỏ lại kiên trì với đồ dùng cho thú cưng như vậy, dây dắt chó lần trước là anh đã giấu đi.

Không khó để nghĩ, vừa rồi Cầu Tuyết Nhỏ đang tìm dây dắt chó, không tìm thấy nên muốn mua thêm một cái nữa.

Văn Tắc dở khóc dở cười...

"Ngao ngao ngao!" Không có dây xích thì làm sao dám đi xuống đất, Cố Bồng mới thật sự là cún không nói nên lời!

"Em... " Văn Tắc nhéo sau gáy Cầu Tuyết Nhỏ, thật đau đầu, đột nhiên anh nhìn thấy phía trước có một đàn chó đi ngang qua, trên bọn chúng đều có dây xích.

Văn Tắc nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới một kết luận rất vớ vẩn, chẳng lẽ Cầu Tuyết Nhỏ... Cho rằng mình là một con chó sao?

"Em nghĩ mình giống bọn họ?" Văn Tắc chỉ vào đám chó, thăm dò hỏi.

Cố Bồng vội vàng gật gật đầu, không sai, nhanh chóng cho cậu một cái dây xích, để cậu gia nhập nhóm lông xù xù.

"..." Văn Tắc sững sờ trong hai ba giây, tuy rằng điều này là điều không thể tưởng tượng nỗi, nhưng với trình độ nhận thức của Cầu Tuyết Nhỏ, việc tên nhóc này coi mình như một con chó quả thực không có gì đáng ngạc nhiên.

"Em thật là." Văn Tắc tiêu hóa thông tin này một lúc, lắc đầu Cầu Tuyết Nhỏ nói: "Em không phải chó, em là người."

Cố Bồng: Vẻ mặt ngây thở.jpg

"Không phải, em thật sự coi mình là một con chó sao?" Văn Tắc cảm thấy, sự tình vẫn chưa xong, vẻ mặt anh nghiêm túc, yêu cầu Cầu Tuyết Nhỏ nhìn thẳng vào mình.

Vẻ mặt Cố Bồng cũng ngưng trọng, bởi vì cậu nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Văn Tắc, nhưng lại không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Em, thôi bỏ đi..." Văn Tắc từ bỏ, hoài nghi nhân sinh nói: "Trở về rồi nói sau."

Cố Bồng phát hiện họ đang trở về thì mất hứng, còn chưa đi đủ nửa tiếng đâu.

Hơn nữa cũng không mua dây dắt chó

Mà Văn Tắc suy nghĩ, bệnh của Cầu Tuyết Nhỏ có thể chữa khỏi được không?

Còn chưa gặp bác sĩ anh đã biết đó là một chứng rối loạn nghiêm trọng.

Có thể là do vấn đề sinh lý, cũng có thể do vấn đề tâm lý.

Văn Tắc cảm thấy may mắn là trong nhà cũng không thiếu tiền.

Cho dù đập nồi bán sắt cũng phải chữa hết bệnh cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Trước khi liên hệ với bác sĩ, Văn Tắc thử tự mình điều chỉnh nhận thức sai lầm của Cầu Tuyết Nhỏ trước.

"Cầu Tuyết Nhỏ, em, không phải chó." Văn Tắc cố gắng nghiêm túc nói lời này, nhưng anh vẫn muốn cười: "Khục..."

Văn Tắc vẽ một con chó trên tấm bảng trắng nhỏ, bên cạnh vẽ Cầu Tuyết Nhỏ, ở giữa vẽ một cái dấu hiệu không giống nhau.

Trong nháy mắt Cố Bồng đã hiểu, quả nhiên mình không phải là chó, điều này cậu đã biết từ lâu rồi.

Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Văn Tắc dừng một chút, hỏi: "Em là cái gì?"

Phán đoán của anh không sai, quả nhiên hai mắt Cầu Tuyết Nhỏ mờ mịt, cũng không biết mình là cái gì.

"Em không biết mình là gì?"

Thật sự Cố Bồng cũng không biết mình là gì, nhưng tại sao Văn Tắc đột nhiên lại cùng cậu nói về vấn đề này, cậu cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng nên có chút lo lắng.

Rõ ràng cậu đã muốn biết đáp án từ lâu, nhưng khi nó xuất hiện trước mặt, cậu vẫn do dự hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.

"Vậy để tôi nói cho em biết." Văn Tắc nói.

Cầu Tuyết Nhỏ là một thú nhân bán thành niên, một thú Pimm, một cậu bé, còn một năm rưỡi nữa là có thể thành niên.

Điều khó nhất chính là làm sao giải thích rõ ràng cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Văn Tắc nghĩ nghĩ, lên mạng tìm được một đoạn video thú nhân biến thành người, có rất nhiều từ ngữ Cầu Tuyết Nhỏ không hiểu, nhưng xem video chính là điểm mạnh của cậu.

Cố Bồng liếc mắt một cái, khó hiểu tới mức vò đầu, Văn Tắc lại cho cậu xem phim thú nhân làm gì?

Văn Tắc nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu không hiểu.

"Haizz." Văn Tắc thi triển kỹ năng PS của mình không sử dụng trong nhiều năm, ghép đầu của Cầu Tuyết Nhỏ vào.

Như vậy đã hiểu chưa?

Không hiểu thì anh mở tư liệu giới thiệu về thú Pimm, chỉ chỉ hình ảnh: "Đây là chủng loại của em." Sau đó kéo đến phần cuối, chỉ vào sơ đồ hình người, tiếp tục giải thích nói: "Đặc điểm hình dáng của em là cơ thể khá thon dài, không dễ bị tăng cân, rất tốt."

"..." Cố Bồng ôm chân, hai mắt mờ mịt khó hiểu, đừng hỏi cậu nghĩ gì, trong lòng cậu vô cùng rối bời.

Không, Văn Tắc nhất định đang nói cho cậu nghe chuyện xưa hoang đường.

"Ngao ngao!" Mặt Cầu Tuyết Nhỏ viết đầy chữ trẫm không tin, sao có thể?

Nhất định là Văn Tắc đang chơi cậu, cậu là một con vật nhỏ, là thú cưng! Không có khả năng là người!

"Em là người." Văn Tắc ôn hòa nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.