Cái này từ 'Người' này lúc trước đã học qua, bây giờ viết trên bảng trắng, phía sau là Cầu Tuyết Nhỏ, ở giữa vẽ một dấu bằng thật lớn.
Giống như sợ Cầu Tuyết Nhỏ không nhìn thấy.
Sau khi biết mình là người, Cầu Tuyết Nhỏ thất thần không tin được, điều này chứng tỏ cậu biết khái niệm về chữ 'Người', biết 'Người' là cái gì.
Văn Tắc bất lực, anh biết Cầu Tuyết Nhỏ giật mình như vậy là bởi vì cậu vẫn luôn xem bản thân là thú cưng, nguyên nhân không rõ là gì nhưng nhất định sẽ biết 'xấu hổ' là gì.
"..." Văn Tắc quay mặt đi để nhịn cười.
Cố Bồng cau mày nhìn nội dung trên bảng trắng, trời ơi, nếu như đây là sự thật thì cậu đã từng sủa như chó, trồng cây chuối và chạy vòng vòng bằng dây xích, trời ơi, mỗi ngày cậu còn đứng ở trên lan can sủa như chó, móe...
Đây không phải là sự thật, nghe thật buồn cười.
"Hừ." Tui không tin.
Cầu Tuyết Nhỏ lắc đầu, mình không tin những chuyện hoang đường như vậy.
"Em không tin à?" Văn Tắc xoay người lại, không biết nên nói gì, anh cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ cũng không phải bị thiểu năng trí tuệ, cũng không ngốc, chỉ là em ấy quá tự tin, không biết ai đã gây ấn tượng với em ấy trước nên giờ đây đã làm hỏng chuyện.
"Ngao!" Không tin!
Cầu Tuyết Nhỏ tiếp tục nghiêng đầu.
"Vậy tùy em." Văn Tắc nhịn cười nói: "Vậy em tiếp tục làm thú cưng đi, tôi sẽ không ngăn cản em."
Cố Bồng: "..."
Cậu trầm ngâm tự mình suy tính một chút, cho dù có tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842507/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.