Chui vào không gian chật hẹp để ngủ là bản năng của các động vật nhỏ, mặc dù là động vật nhỏ thay đổi giữa chừng, nhưng cậu vẫn thích không gian chật chội tăm tối này.
Vật che trên đỉnh đầu bị xốc lên, Cố Bồng nửa tỉnh nửa mơ theo bản năng rúc vào sâu hơn nữa, kết quả sau cổ truyền đến cảm giác bị kéo, cơ thể nhỏ mũm mĩm của cậu lập tức bay lên trời.
Văn Tắc cũng không muốn làm khó tên nhóc lười nhác muốn ngủ này, vừa rồi hoàn toàn là do bị kí.ch thích, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì tay anh đã nhấc Cầu Tuyết Nhỏ lên, đặt vào vị trí ban đầu của đối phương.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng nghi ngờ, tại sao Cầu Tuyết Nhỏ lại chạy đến dưới chân mình ngủ, chẳng phải trước đây rất ghét ngủ cùng anh sao?
Có lẽ đây là ngoài ý muốn.
Liếc nhìn Cầu Tuyết Nhỏ bị chuyển đi mà vẫn còn ngủ say, Văn Tắc nhếch khóe miệng, không hiểu sao cười một cái, rồi rời giường ra ngoài hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Người kỷ luật đã đứng dậy hoạt động, "Cầu lười biếng" vẫn còn nằm mơ trong lều.
Đến tám giờ rưỡi, cuối cùng Cầu Tuyết Nhỏ cũng nhắm nghiền mắt ngáp một cái thật to, chiếc lưỡi hồng phấn run rẩy vài cái, lúc này mới thong thả ung dung mở mắt ra.
Thấy trong lều chỉ còn lại mình nên cậu thong thả mà duỗi eo, kéo căng toàn bộ cơ thể, rồi lại thư giãn chuẩn bị ngủ tiếp.
Đột nhiên một cái đầu tròn lông xù xù tiến vào thăm dò, là Echo, đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842509/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.