🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu người anh thích đã nhiệt tình mời anh, Văn Tắc nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra lý do gì để từ chối.

“Được rồi… Tôi đi lấy đồ ngủ.” Văn Tắc nói, trái tay chạm vào đầu Cầu Tuyết Nhỏ, xác nhận tên nhóc này nghiêm túc, sau đó đi về phía cửa.

Văn Tắc biết trước khi Cầu Tuyết Nhỏ tiến vào khoang ngủ đông đã thích mình, chỉ là có nỗi băn khoăn, sợ rằng sau khi biến thành người thì tình cảm sẽ thay đổi, sợ anh sẽ không thích gương mặt mới của mình.

Thực ra đây là sự lo lắng không cần thiết, anh đã từng nói rằng dù cậu trở thành dáng vẻ như thế nào anh cũng đều thích.

Văn Tắc vậy mà thực sự đồng ý, Cố Bồng giống như con chim cút, cảm thấy có hơi chột dạ vì làm bậy?

Cậu vốn tưởng rằng Văn Tắc sẽ chọn cách dè dặt hơn, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi,  lại còn thích cậu từ sớm như thế.

Trong lúc Văn Tắc không có ở đây, Cố Bồng chạy đến phòng tập thể dục đứng trước gương đo chiều cao của mình, không tồi. Sau hai năm không chừng cậu có thể đuổi kịp chiều cao của Văn Tắc.  

Chỉ là cơ bắp của cậu vẫn chưa đủ, tay chân thon dài, không có chút sức lực nào, muốn bế Văn Tắc thì không được, còn Văn Tắc ôm cậu thì không vấn đề gì.

“…” Trước khi xác nhận quan hệ, Cố Bồng nghĩ xem phải xác định thế nào. Sau khi xác nhận quan hệ, Cố Bồng lại lo lắng về quan hệ ai trên ai dưới.

Nghe nói người ta cho rằng tất cả những người được biến đổi từ thú nhân ban thành niên đều là vợ. Dựa vào đâu chứ?

Tại sao không thể là chồng?

Cố Bồng nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Echo: “Echo Echo, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Việc Cố Bồng xuất viện tạm thời chưa thông báo cho ai. Echo nhận được tin nhắn thì sững người, sau đó cậu ấy nhận ra đối phương không nói gì nên trực tiếp gọi video để xem Cầu Tuyết Nhỏ như thế nào.

Cố Bồng từ lâu đã quen với phong cách làm việc của cậu ấy, ngượng ngùng trả lời video.

“Xuất viện rồi à?” Echo cẩn thận nhìn Cầu Tuyết Nhỏ mấy lần, gật đầu nói: “Không bị xiêu vẹo” Vẫn dễ thương như lúc hình thú.

Cố Bồng trừng mắt nhìn cậu ấy, nửa năm không gặp, phong thái ưu tú của Echo càng trở nên nổi bật: “Ồ, Echo, cậu và bạn trai thế nào rồi?”

“Vẫn rất tốt, có chuyện gì vậy?” Echo hỏi.

Cố Bằng thở phào nhẹ nhõm, cũng mừng cho Hạ Thời Sơ, Echo không bỏ rơi anh ta.

“Cậu với Văn Tắc có chuyện gì à?” Echo hỏi thẳng.

“Không hề, chúng tôi ở bên nhau rồi.” Nhưng Cố Bồng không phải muốn hỏi cái này, cậu lén lút hỏi: “Vậy cậu và Hạ Thời Sơ, ai là top?”

Mặc dù Echo tính tình lạnh lùng, nhưng khi nghe vậy cũng có chút đỏ mặt, nhíu mày hỏi cậu: “Sao vậy? Văn Tắc ép cậu làm chuyện đó?”

“?” Cố Bồng vội vàng xua tay: “Không không không, muốn cưỡng ép cũng là tôi cưỡng ép anh ấy, sao anh ấy có thể ép tôi được?”

Cậu quay lại nhìn cửa, hạ giọng: “Tôi chỉ muốn hỏi, người như chúng ta, có thể làm top không?”

Echo nhướng mày, thì ra Cầu Tuyết Nhỏ muốn hỏi cái này, cười nói: “Có thể chứ, cậu muốn làm top sao?”

Mặt Cố Bồng nóng lên, không được tự nhiên quay đi: “Không phải vậy…” Chỉ là có chút không cam lòng thôi, vì sao bọn họ nhất định phải làm vợ? Nghe nói cũng có thể làm top, thế là thấy công bằng hơn rồi.

“Cầu Tuyết Nhỏ?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Văn Tắc, sau đó là tiếng gõ cửa: “Em ở bên trong à?”

Cố Bằng nói với Echo: “Tạm biệt, tạm thời không nói nữa, Văn Tắc đang tìm tôi.”

Vừa mở cửa ra, Văn Tắc không nén được tò mò: “Cầu Tuyết Nhỏ, em đến phòng tập làm gì vậy?”

Cố Bồng: “Em đến đo chiều cao thôi.”

Văn Tắc mỉm cười, lại vuốt tóc Cầu Tuyết Nhỏ. Anh hiểu, con trai rất quan tâm đến chiều cao của mình.

“Em không thấp, sau này chắc chắn sẽ cao hơn.”

“Em muốn cao bằng anh.” Cố Bồng đặt ra một mục tiêu nhỏ.

“Cố lên.” Văn Tắc cổ vũ, từ hôm nay trở đi anh sẽ tìm cách cải thiện đồ ăn cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Trò chuyện một lúc, không khí giữa hai người trở nên tự nhiên và hòa hợp hơn, như thể họ đã quay lại những ngày cùng ăn cùng ngủ với nhau.

Cố Bồng trước kia vốn là do người kia tắm cho, đã quen với đôi tay của anh thoải mái lướt trên người mình, hiện tại chỉ là tắm cùng nhau, ngoài chút ngượng ngùng lúc đầu thì còn lại đều rất quen thuộc.

“Muốn xem máy tính bảng không?” Văn Trạch rất ân cần, đặt chiếc máy tính bảng mà Cầu Tuyết Nhỏ dùng lúc tắm lên trên kệ. Ánh mắt hơi hoài niệm, bật cười: “Thì ra khi đó em thật sự có chính kiến ghê. Anh chưa bao giờ nghe nói có thú nhân bán thành niên nào lại xem một bộ phim dở tệ mới chịu tắm.” 

“Đó đã là gì, em còn vừa nằm vừa ăn cơm nữa kia.” Cố Bồng chủ động nhắc tới lịch sử đen tối của mình, à không, không phải lịch sử đen tối của cậu, mà là lịch sử đen tối của Cầu Tuyết Nhỏ.

Ánh mắt Văn Tắc lướt qua, Cố Bồng lập tức ngụp người xuống làn bọt. Đúng vậy, trong bồn tắm có bong bóng, nếu không khi nhìn rõ đáy sẽ rất xấu hổ.

Cố Bồng: “Để anh tắm cùng em, có phải làm khó anh không?”

Văn Tắc lập tức lắc đầu: “Không phải anh miễn cưỡng, tôi rất vui.” Tắm cùng Cầu Tuyết Nhỏ cũng tốt, nếu không anh sẽ lo Cầu Tuyết Nhỏ xảy ra chuyện.

“Tình trạng sức khỏe của em vẫn chưa ổn định, tốt nhất tôi nên để mắt đến em mọi lúc.”

Cố Bồng hừ mũi: “Chỉ có lý do đó thôi à?”

“Cũng không hẳn.” Văn Tắc nói: “Có rất nhiều cách để đảm bảo an toàn cho em. Tôi ngâm mình trong bồn tắm với em, là vì muốn được gần gũi với em.”

Cố Bồng chớp mắt, không nói gì.

“Câu trả lời này được không?” Khóe miệng Văn Tắc cong lên, trong mắt có chút trêu chọc.

“Miễn cưỡng chấp nhận.” Cố Bồng nói như thể không mấy hài lòng.

Trên máy tính bảng đang phát một bộ phim đề tài vũ trụ với mô típ cũ rích, Cố Bồng ngâm mình trong nước, toàn thân uể oải, mê man buồn ngủ, cuối cùng cậu quyết định nghiêng đầu dựa vào vai Văn Tắc. 

Văn Tắc liếc sang bên cạnh, ánh mắt ôn hòa.

Cuối cùng, Cố Bồng cũng không biết mình về phòng ngủ như thế nào, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng. Cậu nhìn một chút, hóa ra là giường của Văn Tắc, mặt cậu dần nóng lên, nhưng chưa kịp nghĩ gì nhiều, bụng đã bắt đầu kêu lên ùng ục. 

Cố Bồng rùng mình bò dậy, trong đầu khắc sâu ký ức đi bằng bốn chân, uýt chút nữa lại bò ra ngoài theo phản xạ. May mà không đập đầu!

“Cầu Tuyết Nhỏ?” Văn Tắc nghe thấy tiếng động, vội vàng đi đến, vừa vào phòng đã thấy Cố Bồng ngồi dưới đất, âm thầm nhịn đau.

Văn Tắc nhìn là hiểu, tên nhóc này vừa ngủ dậy đã ngã, anh thở dài, bước tới ngồi xổm xuống hỏi: “Ngã ở đâu rồi? Để tôi xem nào?”

“Hu…” Cố Bồng bật khóc, sau đó buông tay đang che đầu gối xuống.

“Không gãy là tốt rồi…” Văn Tắc đau lòng không biết nên nói thế nào với cậu: “Tôi đi lấy đá viên với thuốc, em chờ một chút.”

Ngồi dưới đất lạnh, Văn Tắc ôm Cố Bồng trở lại giường rồi mới rời đi.

Sau khi cẩn thận chườm đá xịt và thuốc lên đầu gối Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc nhẹ giọng nói: “Cầu Tuyết Nhỏ, em vẫn chưa quen đi bằng hai chân đúng không?”

“Em vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng…” Cố Bồng ngượng ngùng nói, hai tay không dài bằng hai chân, muốn phối hợp bốn chi để di chuyển, kết quả vẫn té.

“Sau này chú ý một chút.” Văn Tắc sờ lên chỗ đầu gối bị thương, giờ đã bắt đầu nóng lên, chắc vài tiếng nữa sẽ bầm tím hơn.

“Dạ…” Cố Bồng không có thời gian nghĩ tới đầu gối, cậu xoa bụng, nhìn Văn Tắc đang nhanh chóng dọn đồ ăn cho mình: “Em đói rồi, anh lấy gì cho em ăn được không?”

Trước kia Cầu Tuyết Nhỏ cũng là dùng ánh mắt này nhìn anh tỏ vẻ muốn ăn cơm, chỉ là bây giờ có thêm lời nói, trông trông lại càng dễ thương.

“Được.” Văn Tắc nghiêng người, nhanh chóng hôn lên gò má Cầu Tuyết Nhỏ, rôi đứng dậy đi lấy đồ ăn.

“…” Cố Bồng che lại chỗ bị hôn, vẻ mặt ban đầu là ngơ ngác, sau đó là kinh ngạc, sau nữa là nở nụ cười ngốc ngếch.

Cậu nhịn không được mà lăn lộn trên giường, lại vô tình đụng phải vết thương ở đầu gối, đau đến mức nhăn mặt, hít khí lạnh.

Nhưng nỗi đau cũng không thể xua tan những bong bóng màu hồng lượn lờ trong không khí, tâm trạng vẫn rất tươi sáng.

Lúc này, Cố Bồng nhận được tin nhắn từ Echo, hỏi khi nào có thể đến nhà cậu làm khách. Cậu ấy muốn cùng bạn trai đến chúc mừng cậu xuất viện.

Cố Bồng trả lời: “Gần đây không được, tôi đi lại không tiện, mấy ngày nữa cậu lại đến nhé.”

Echo: “Sao vậy, cậu bị thương à?”

Còn kèm theo một icon tay cầm búa.

Không nghĩ cũng biết, chiếc búa chắc chắn không phải gửi cho Cầu Tuyết Nhỏ, nhìn là biết gửi cho ai.

Cố Bồng: “Không không không, tôi vừa ngủ dậy thì lỡ tay ngã, đập vào đầu gối! Không phải như cậu nghĩ đâu!”

Văn Tắc cũng không cầm thú như vậy.

Sau khi xem bức ảnh vết thương do Cầu Tuyết Nhỏ gửi, Echo mới từ bỏ ý định đánh chết Văn Tắc.

Cố Bồng đi lại không tiện, ăn no ngủ kỹ không có việc gì làm, cậu bắt đầu chỉnh sửa những tin đồn rằng Văn Tắc bị Cầu Tuyết Nhỏ bỏ rơi một cách tàn nhẫn.

Trước khi Cố Bồng đăng tin đồn này, thậm chí còn dặn dò người quen của mình, ngăn không cho bất cứ người nào nhảy ra bác bỏ tin đồn.

Người quen không nhiều, chỉ có một vài người, mà sau khi nghe được yêu cầu của Cầu Tuyết Nhỏ, bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cười ngặt nghẽo.

Nghĩ cũng biết tại sao Cầu Tuyết Nhỏ lại làm như thế.

Nhưng bọn họ không thể hiểu nổi, nếu Cầu Tuyết Nhỏ chú trọng đến thể diện vậy thì sao trước đây lại buông thả như vậy?!

Cố Bồng thu xếp đâu vào đấy rồi dùng tài khoản của Văn Tắc đăng bài, một bài viết dài hàng ngàn chữ giải thích rằng anh và Cầu Tuyết Nhỏ chia tay trong hòa bình, đó không phải lỗi của ai cả, chỉ là sau khi biến thành người thì tính cách không hợp nhau.

Thú nhân bán thành niên sau khi biến thành người rồi chia tay đối tượng trước kia cũng không phải là điều gì mới mẻ, ắt hẳn mọi người đều có thể hiểu được.

Cố Bồng nghĩ, sau khi cậu đăng tin, chắc sẽ có rất nhiều người đồng tình với Văn Tắc và khiển trách Cầu Tuyết Nhỏ, dù sao thì mọi người đều nhìn thấy hai năm qua Văn Tắc đã hết lòng yêu thương cậu ra sao.

Thế nhưng Văn Tắc không cho là vậy, còn chưa xem kết quả, anh đã đoán được tình huống có khả năng xảy ra cao hơn: “Tôi nghĩ sẽ không có người thương hại tôi đâu, họ sẽ chỉ nhắn tin riêng cho tôi để hỏi thông tin liên lạc của em thôi.”

Hiện tại Cầu Tuyết Nhỏ chưa có bất kỳ tài khoản xã hội công khai nào của riêng mình, người ta không tìm được cậu chỉ có thể tìm Văn Tắc.

Cố Bồng: “?”

Thảm như vậy sao?

Cậu không tin.

Văn Tắc cười mà không nói gì thêm. Nửa tiếng sau, anh gửi cho Cầu Tuyết Nhỏ một đống ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng.

Cố Bồng liếc một cái: “Đây không phải là đang an ủi anh sao?”

Văn Tắc chậm rãi nói: “Câu đầu tiên đúng là an ủi thật, hay là em ấn vào xem thử đi?”

Cố Bồng bấm vào xem, ồ, hay lắm, chỉ có câu đầu tiên là an ủi, những câu còn lại đều là nói bóng nói gió, muốn moi thông tin về cậu từ chỗ Văn Tắc. Chẳng hạn như cậu trông thế nào, nhan sắc có phải cái kiểu bùng nổ không, thậm chí còn muốn xin phương thức liên lạc, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.

Văn Tắc đáng thương!

Cậu bé thú cưng Cầu Tuyết Nhỏ nổi tiếng một thời nay đã thành người rồi, tất cả những cư dân mạng từng mê mệt cậu đều mong chờ khoảnh khắc này.

Cư dân mạng: “Aaaaa, lời cầu nguyện của tôi cuối cùng đã thành hiện thực rồi! Hàng ngày tôi đều cầu nguyện Cầu Tuyết Nhỏ đá Văn Tắc!”

Dù có đá rồi cũng chẳng tới lượt mình, nhưng con người ấy mà, chính là không muốn thấy người khác tốt hơn mình.

Muốn thất tình cũng phải cùng nhau thất tình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.