Lớp của Cố Bồng toàn là những chàng trai vừa biến thành người không lâu, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, đặc biệt thích làm loạn.
Mỗi lần đến trường, cậu hận không thể che đầu mà bước vào lớp.
“Cầu Cầu, cậu đến rồi, gâu gâu gâu.” Cái đám trẻ con đó còn cố tình chêu trọc.
Gâu cái đầu mấy người.
Cố Bồng và Echo cùng nhau ăn trưa, liên tục bóc phốt rồi nghe ngóng: “Các bạn học ở lớp cậu có trưởng thành chút nào không?”
“Tốt hơn rất nhiều.” Echo an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, nếu họ quá đáng quá thì khiếu nại họ, đừng chiều lòng họ quá.”
“Cũng không đến mức đó.” Họ cũng chỉ là trẻ con thôi, không đến mức khiến Cố Bồng phải ra tay, cậu sờ cằm: “Hay là tôi cố gắng học rồi thi vào lớp cậu nhỉ?”
Về mặt lý luận, nếu theo kịp tiến độ thì có thể thực hiện được.
“Được chứ.” Echo thấy không thành vấn đề: “Vậy sau này tôi sẽ phụ đạo cho cậu.” Cậu ấy biến thành người vẫn kén ăn như cũ, bữa trưa của nhà trường có thứ cậu ấy thích, có thứ không, mỗi lần như vậy đều chia cho Cầu Tuyết Nhỏ.
Cầu Tuyết Nhỏ không kén ăn, ăn rất ngon lành.
Cho cậu ăn cảm giác như đạt được thành tựu lớn.
Văn Tắc nghe tin giao hẹn của hai người, mới đầu còn tưởng Cầu Tuyết Nhỏ có ý chí quyết tâm, sau rồi mới biết trong lớp bị bắt nạt.
Tuy đó chỉ là những lời trêu chọc, không phải vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cảm thấy đáng ghét.
“Ừm, vậy thì làm đơn xin thi chuyển lớp đi.” Văn Tắc cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842519/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.