Bên ngoài Vân Kính, mặt trời ấm áp và gió thổi dìu dịu, sư tôn xinh đẹp dõi mắt nhìn xa xăm. An Hòa Dật khoác trên mình một chiếc áo gấm màu xanh thẫm, hóa trang một gương mặt tầm thường để hòa lẫn vào giữa chúng đệ tử.
Tối hôm qua trước khi ngủ, y nhận được tin nhắn của Ngu Văn Tinh.
[Hòa Mặc: Hôm nay vị tu sĩ kia hình như là nhắm vào đồ đệ của Đàm Ngọc hay sao ấy. ]
Lúc đó đã muộn, An Hòa Dật sợ rằng sẽ quấy rầy đồ đệ mình nghỉ ngơi nên không đi tìm hắn. Sáng nay lúc y tỉnh dậy, Ôn Tu Viễn đã lên đường đi Vân Kính từ sớm rồi.
Hiện tại y không yên lòng, nên mới đi theo tới tận đây.
Bên ngoài, các đệ tử tụ tập thành một nhóm đông trước cửa Duyên Sinh Tông. Những người quen biết nhau tiến tời chào hỏi.
“Ôn huynh, nghe nói hôm qua huynh bị thương mà, sao hôm nay vẫn tới à?” Vừa thấy Ôn Tu Viễn tới, các đệ tử trong tông phái đều nhào lên.
An Hòa Dật nhìn từ xa.
Từ lúc Ôn Tu Viễn xuất hiện, thoáng cái đã có hơn mười người tới thăm hỏi hắn rồi.
Không ngờ đồ đệ nhà mình ở bên ngoài lại đường người ta yêu quý thế.
Ôn Tu Viễn cười cười, xua tay tỏ ý không có gì, “Vết thương linh tinh ấy mà, qua một đêm là khỏi rồi.”
An Hòa Dật hờ hững quay đầu đi.
Phía bên kia, các đệ tử vẫn còn đang líu ríu túm tụm lại một chỗ, nhiệt tình trò chuyện tán ngẫu với Ôn Tu Viễn, không có một xíu nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862976/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.