Rừng cây im lìm, gió thổi lay cành lá xào xạc.
An Hòa Dật tạm ngưng việc chỉ dạy lại.
Y hơi khó hiểu, tại sao đồ đệ của y cứ nhìn y chằm chằm một cách kì quái như vậy.
An Hòa Dật cẩn thận quan sát vẻ mặt của đồ đệ.
Người giấy trong ống tay áo của Ôn Tu Viễn đã bị cắt vụn. Lúc hắn rút dao ra, thứ hắn cắt đầu tiên chính là đầu của người giấy nọ, một đường đứt lìa.
Tuy thế, Ôn Tu Viễn vừa cắt vụn người giấy vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội.
Thấy đồ đệ của mình cư xử vẫn bình thường, An Hòa Dật lại quay đi, rảo bước đi về phía trước. Thi thoảng y cũng quay lại nhìn xem, thấy đồ đệ vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau thì cảm thấy vẫn bình thường lắm, nên không nghĩ nhiều.
Thảm cỏ tươi tốt, lùm cây um tùm, luôn có những cành cây rủ xuống đất, kéo cả một quãng dài.
Bên trong Vân Kính có đa dạng các loại thực vật, vừa có dược liệu cực kì quý hiếm lại có cả độc dược cực kì tà đạo, nếu người tu luyện vào đây không cẩn thận là rơi vào đường cùng như chơi.
An Hòa Dật thẳng tiến đi về phía trước, chân đạp trên thảm lá rụng, lướt đi như một con sóng, bụi đất quanh đó bay nhẹ lên.
Ánh mắt Ôn Tu Viễn bất chợt trở nên sắc lẻm, rút con dao trong tay ra, tiến gần về phía người trước mặt.
“Quay lại,” An Hòa Dật dừng khựng lại, đẩy Ôn Tu Viễn quay về đường cũ.
Tay của y giữ ngay cổ tay của Ôn Tu Viễn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862977/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.