Ôn Tu Viễn trêu con rùa hết nguyên một buổi tối, cuối cùng trêu đến tận lúc Quy Quy mệt phờ lăn ra ngủ.
Trước khi đi ngủ, Quy Quy căm tức nhìn Ôn Tu Viễn chằm chằm bằng hai con mắt như hai hạt đậu đỏ lúc này đang phừng phừng lửa nóng như có thể nung chảy cả sắt thép thêm lần nữa.
Sáng hôm sau, khi gió mơn man nhẹ thổi qua song cửa, Quy Quy đã tỉnh dậy từ sớm, nhảy và đụng cái lồng ầm ầm.
Tiếng động này không làm An An tỉnh, nhưng khiến Ôn Tu Viễn tỉnh trước.
Ôn Tu Viễn không mặc áo, cầm cây quạt đứng trước lồng tre, bực mình dùng đầu quạt gõ lên đầu Quy Quy, “Mới sáng sớm ngày ra, dậy sớm quá nhỉ?”
Quy Quy tức tối cắn viên ngọc treo lủng lẳng ở chuôi quạt.
Ôn Tu Viễn thấy thế, lại nhấc cây quạt lên gõ vào đầu nó cái nữa, “Ngươi tự xem lại mình đi, phá nhà phá cửa.”
Quy Quy thấy mình không đánh lại Ôn Tu Viễn, giận dỗi quay người chổng đuôi vào mặt hắn.
Ôn Tu Viễn cũng không thèm để ý, cười vào mặt nó.
Bên ngoài, mặt trời chỉ vừa mới xua tan khí lạnh của buổi đêm. Ôn Tu Viễn ra đứng trước cửa hứng nắng, An An thì đang dang chân dang tay nằm trên gối đầu say ngủ.
Trong phòng vẫn tan hoang như thế. Ngọc đá vỡ tan tành rải đầy đất, có cả đồ dùng trong nhà bị Quy Quy đốt cháy thành mấy đống tro đen sì. Trông cái phòng như một khu phế tích vậy.
Sau khi Ôn Tu Viễn rời đi, Quy Quy không có đích ngắm nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862983/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.