Về tới Tàng Ý Sơn, An An đã khôi phục nguyên hình và ngủ thiếp đi. Ôn Tu Viễn không gọi nó dậy, đi dẫn nước từ linh tuyền vào phòng tắm.
th*n th* tr*ng n*n chìm trong làn nước, thấp thoáng sau màn hơi nước và tấm mành trúc. Người nọ có làn da trắng trẻo mịn màng, nhưng không mềm mại mong manh như cơ thể con gái mà trái lại, dáng người hắn cao ráo, rắn rỏi và cường tráng. Cơ bắp cân xứng trông càng có vẻ mạnh mẽ hơn.
Ôn Tu Viễn nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào bồn tắm bằng trúc.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tản đi hơi nóng ngột ngạt dồn ứ trong nhà đã lâu, khiến người ta sảng khoái đến mức có thể lăn ra ngủ được.
Ôn Tu Viễn khép hờ mắt mơ màng, hơi thở đều đều.
Bên ngoài rèm có tiếng sột soạt, nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng g*m c*n.
Ôn Tu Viễn nghĩ trong khi còn đang lơ mơ, ở đây mà cũng có chuột nữa à?
Đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm, dùng một chiếc áo mỏng để che nửa người, lộ ra bờ ngực, Ôn Tu Viễn đi ra ngoài.
Nhìn một lượt.
Không thấy dấu vết của con chuột nào. Thay vào đó là cái đồ bé xíu kia, đang loay hoay lục lọi đồ trên bàn.
An An bị túm cổ áo xách lên.
“Lục lọi gì đấy? Không thèm nhìn đã ăn linh tinh rồi. Ăn gì đó?” Ôn Tu Viễn cau mày khóe miệng An An dính đầy bột màu đen.
“Ưm ưm ưm ưm.” An An lúng búng trong miệng chẳng hiểu là nói gì.
Ôn Tu Viễn vươn ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862989/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.