Các đệ tử ngồi trong tất cả các góc của chính điện đều len lén thò đầu ra xem, trên mặt không che dấu được vẻ hưng phấn kì dị.
Thỏ kìa, trông lông mềm ghê! Muốn sờ quá đi!
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng bủa vây lại đây, An An không ngừng lùi về phía sau. Ôn Tu Viễn dùng tay cản nó lại, ôm thỏ trắng vững vàng trong tay.
An Hòa Dật ngồi ở hàng đầu tiên, cúi đầu xem sách giáo khoa, do dự không biết có nên ngăn việc này lại hay không.
Trước mặt y, các đệ tử đã lặng lẽ bắt đầu cuộc chiến thức ăn, đọ xem thỏ trắng sẽ ăn đồ ăn ai đưa. Có người thì ném rau xanh, hoa cỏ gì đó, nhưng chừng đó thì còn chưa là gì, có người còn ném nguyên quả dưa.
Một quả dưa to bằng bàn tay đập vào cạnh bàn, vang lên một tiếng “Ầm!”
Mọi người: “…”
Má! Thằng nào ngu vậy.
Đại sảnh im lặng như tờ, các đệ tử đồng loạt cúi đầu chỉ dám lén ngước lên ngó chừng.
An Hòa Dật ngẩng đầu, nhìn xuống phía dưới lớp học một cách sâu xa.
Coi như y không tồn tại đấy à?
Khẽ thở dài.
Thỏ của Ôn Tu Viễn quả thật là có bộ lông mềm mượt thật, còn đáng yêu nữa, khiến tu sĩ nào đó lòng đầy buồn bã.
Sao lại không cho mình ôm cơ chứ?
Yên lặng một lát, An Hòa Dật cúi đầu, cất suy nghĩ đó đi rồi tiếp tục giảng bài.
Sau quả dưa kia, đám đệ tử trong điện cũng an phận lại. Kẻ nào gan lắm thì cũng chỉ dám len lén liếc xem thôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.