Cũng chẳng biết tên nào ngu ngốc vậy, đã trắng trợn nhìn lén người ta, lại còn viết thư xin tha như thật.
An Hòa Dật nhận được thư xong thì gấp lại, cần đánh vẫn cứ phải đánh.
Sau vài hôm, số lượng bông tuyết cũng ít đi nhiều.
Trận tuyết lớn đã ngừng rơi, bên ngoài mặt trời ló ra, chiếu xuống vài tia sáng rọi xuống đỉnh núi tuyết trắng, chẳng để lại chút hơi ấm nào.
Ôn Tu Viễn vươn tay rót một chén trà, chính là trà Hi Xuân yêu thích của An Hòa Dật. Nước trà trôi tuột xuống từ vòi ấm, khói chậm rãi bay lên, khiến không khí trong phòng có vẻ an bình thanh tĩnh.
Mấy ngày nay, linh lực của Ôn Tu Viễn cũng đã khôi phục kha khá.
“Để ta dùng thuật che mắt ra ngoài điều tra một chuyến xem sao,” An Hòa Dật thông báo với đồ đệ.
Ôn Tu Viễn lắc đầu một cái, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía An Hòa Dật, “Vậy thì ta cũng muốn đi.”
“Vẫn còn chưa biết ngoài kia có tu sĩ năng lực ra sao, ngươi đi nguy hiểm lắm.” An Hòa Dật nói đầy vẻ không tán thành.
Ôn Tu Viễn trong lòng biết nói lý nhất định không ăn thua, hắn bèn cười xấu xa, “Kể cả thế ta cũng mặc kệ, sư tôn đi thì con cũng đi.”
An Hòa Dật bực mình đứng giậm chân tại chỗ, nhìn chằm chằm tên đồ đệ cố chấp của mình, sau đó chỉ đành phải ngồi xuống.
Ôn Tu Viễn cười hòa hoãn đưa một chén trà tới. An Hòa Dật quay mặt đi không thèm nhìn hắn, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863005/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.