Tuyết bên ngoài cửa sổ bị gió cuốn lên, khắp nơi đều là màu trắng xóa, thoạt trông giống như vụn giấy bay lả tả đầy trời. Tuyết là giấy, người là tranh, cầm bút trông xa đợi, đề bút lại mệt nhoài, tấm giấy nâng lên đặt xuống rồi lại rơi vào một mảnh im lặng.
Tiết trời này mà vẫn có thể ra ngoài dạo quanh được thì chắc chỉ có đám người “chăm chỉ” đi trộm cướp mà thôi.
Ôn Tu Viễn nằm trên giường, nghe trong gió tuyết có tiếng nhạc vang lên từ xa tới gần.
Tiếng nghe như châu ngọc rơi trên đĩa sứ, khi có khi không, vang lên từ khắp các phía.
Văng vẳng thanh thúy, vang vọng núi non.
Ôn Tu Viễn híp mắt, nửa nằm nửa tựa vào đầu giường hơi cứng.
Tiếng nhạc quét qua gió tuyết bay tới gần nhà gỗ, ép tới từ mỏm đá xa xôi, càng lúc càng vội vã không thể ngăn cản.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, tiếng nhạc vọt vào trong nhà gỗ, giống như nổ tung bên trong.
“Xong rồi!” Một nam tử áo trắng trốn giữa đồng tuyết mừng rỡ trồi lên khỏi đống tuyết, tuyết trên đỉnh đầu lộp bộp rơi xuống, vui vẻ cất bước đi về phía nhà gỗ phía trước kiểm tra.
Một người khác phụ trách ở vị trí Tây Bắc trợn tròn mắt. “Chỉ… đơn giản vậy thôi á?”
Đứng tại chỗ ngẩn ra một lát, đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy cẫng lên, vui mừng nói, “Năm trăm ngàn linh thạch tới tay rồi!”
Tiếng bước chân vội vã từ bốn bề hướng l*n đ*nh núi. Ước chừng có hơn mười vị tu sĩ, trên mặt mỗi vị đều mang vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863007/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.