“Sư tôn, trông ngươi vẫn không giống người tu ma đạo lắm.” Ôn Tu Viễn khoanh tay trước ngực, nâng cằm y xoa nhẹ, ngắm nghía mỹ nhân áo đỏ trước mặt.
Hiện tại sư tôn mặc một thân áo đỏ trông như đang mặc đồ tân hôn. Da trắng như tuyết phủ một lớp vải đỏ như máu, đôi môi của sư tôn rất xinh đẹp, vẻ mặt lại thoáng chút ngượng ngùng xấu hổ. Vị sư tôn tao nhã thanh cao thường ngày đã bị kéo xuống khỏi bàn thờ phụng, trở thành một sinh vật có thể tùy ý chạm vào.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của đối phương, Ôn Tu Viễn phải vuốt tóc xuống để che đi hai cái tai đỏ bừng.
An Hòa Dật lúng túng chỉnh trang lại quần áo. Nhìn hồi lâu vẫn chưa thỏa mãn, Ôn Tu Viễn xoa cái tai hơi nóng lên, rồi vươn tay chạm vào viền cổ áo của sư tôn.
“Ngươi…” An Hòa Dật giật mình, đồng tử co rút lại, hoảng hốt giữ tay đồ đệ.
Khi ngẩng đầu lên y lại thấy vẻ mặt của đồ đệ vẫn bình thường, như thể vừa làm một việc hết sức tự nhiên, không hề có ác ý.
Ôn Tu Viễn ngây thơ quay ra nói với y: “Tu sĩ ma đạo không thích kín cổng cao tường. Trong mắt bọn họ, cơ bắp tượng trưng cho sức mạnh, để lộ ra cũng là cách để uy h**p kẻ khác. Đương nhiên là một số người cũng dùng để thu hút tu sĩ khác giới nữa.”
An Hòa Dật nhìn xuống, đầu lông mày lộ rõ vẻ bối rối.
“Thật là…thật là thiếu đứng đắn.”
Sư tôn trước mặt vì xấu hổ nên mới thấp giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863010/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.