“Ôn Cảnh chính là Phù Chu, trà trộn vào Duyên Sinh Tông của chúng ta, giết đệ tử tông phái ta.” An Hòa Dật nói với đồ đệ Ôn Tu Viễn, trên mặt in rõ vẻ oán giận.
Ôn Tu Viễn thấy hơi đau đầu, khó xử nói, “Sư tôn, nói không chừng chuyện này cũng không phải do hắn đâu.”
Lông mày An Hòa Dật nhăn tít lại.
“Nếu không phải thì tại sao lại ngụy tạo nhiều thân phận thế? Ngụy trạng nhiều đến như thế thì hẳn phải là hắn…”
Ôn Tu Viễn cứng họng, không biết phải nói sao.
Nếu bảo với y rằng ban đầu mình thì thuần túy muốn trêu chọc y cho vui vậy thôi… đại khái chắc là sẽ bị y đuổi giết nhỉ?
Ôn Tu Viễn vò tóc, hết sức khổ não.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía An Hòa Dật dường như đang sáng lấp lánh. “Sư tôn, không biết Kiều sư huynh thẩm vấn tới đâu rồi nhỉ, hay là chúng ta qua xem thử đi?”
An Hòa Dật thấy vẻ mặt vội vã gấp gáp của đồ đệ, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi hơi cong lên, “Làm gì nhanh thế được. Có điều lần này Kiều Húc cũng vất vả rồi, ngươi cũng nên đi cảm ơn người ta mới phải.”
Ôn Tu Viễn cười cười, “Đúng vậy ạ sư tôn, chúng ta mau đi thôi. “
Giậm chân một cái đứng bật lên, không đợi sư tôn đáp lại, hắn đã nắm tay người kéo đi.
An Hòa Dật cụp mí mắt nhìn xuống bàn tay đang kéo mình đi, bị lực tay của hắn kéo đứng lên.
Cơn mưa lớn đã tạnh, bầu trời lúc này tựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863009/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.