Cuộc đời của tôi thật tệ hại.
Tôi nghe thấy những tiếng hét và tiếng quát chửi của bố tôi.
_Thằng con trai hỗn hào này. Sao mày dám làm thế với khối tài sản của em mày. Bây giờ, mày còn định làm gì với gia đình tao nữa? Mày có phải con tao không? Mày còn nhớ tao đã dạy cho mày những gì không?- bố tôi quát và những tiếng tát liên hồi.
Tôi vẫn nhớ những gì mà ba tôi đã dạy: Làm một người con trai thì phải trở nên mạnh mẽ. Phải trở thành một bậc quân tử chứ không phải làm một không phải làm một kẻ tiểu nhân. Dù là con gái hay làm con trai cũng giống như nhau không được đánh giá thấp bản thân, luôn tự tạo cho mình một cơ hội gây dựng một sự nghiệp .
Tại sao một gia đình vốn đang rất tốt đẹp lại thành ra thế này? Tại sao một con người đang rất mực khiến chúng tôi kính trọng lại trở thành một con người khiến cho tôi kinh tởm? Quả thực thời gian có thể làm thay đổi tất cả…
_Tất cả im đi! Thật là đau đầu muốn chết!- tôi nghe thấy tiếng của mẹ tôi ở dưới tầng. Bà ta xách chiếc túi của mình lên lững thững bước từng bước xem chừng có vẻ là nặng nề lắm. Thế nhưng tiếng đồ đạc bị đập vỡ, tiếng ngăn cản, tiếng khóc cứ vang lên đều đặn trong khoảnh khắc này.
Tôi lén mở cửa ra nhìn. Hành lang. Tôi thấy mẹ tôi. Bà ta đang hút thuốc. Bà ta ngồi thở dài. Bà ta khóc… Tại sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Đáng lẽ ra bà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/love-love-love/284141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.