Tùng... Tùng...Tùng... Vô học
Làm phá tan bầu không khí u ám, mây đen kéo đến ùn ùn. Mọi người chạy tọt vào lớp kèm theo ánh mắt căm hờn liếc xéo nó. Mặt nó bắt đầu trở lại bình thường (phản ứng chậm ghê) sắc mặt từ từ có những mảng mây hồng hồng xinh xinh nổi lên. Nó lén nhìn qua hắn bằng cặp mắt cún con thì bỗng nhiên con tim của người nào đó đập lệch nhịp...lạnh lùng quay đi nhưng kèm theo một nụ cười nhẹ, rất nhẹ tựa không cười. Nó thu hồn lại, mở miệng cộc lốc: Xin lỗi.
Hắn: Cô nói vậy mà nghe được à, ít nhất cũng làm gì đó chứ - nhếch môi.
Nó: Xin lỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii,are you ok? - kéo dài ra tám chục cây số(chém)
Hắn: No no no, về nhà suy nghĩ nha - cười nhẹ (sao ông này cười nhiều nhỉ?)
Nó: Anh ơi anh, cười vừa thôi, cười nhiều quá người ta nói mình khùng á - khuôn mặt ngây ngô vô (số) tội.
Nó nói xong là hắn đã vô lớp rồi, quê một cục chà bá. Thầm nghĩ: "Dám bơ đẹp bà à, coi chừng bản mặt trời đánh của mi đó, humk"
Nó bước luôn vào lớp - theo sau hắn. Mới vô lớp đạ thấy bà cô sư tử già -chủ nhiệm mới của tụi nó, mới vô nên chả biết cái gì là cái gì (ngu toàn diện). Bả chống nạnh, hét : Sao hai em vô trễ vậy?
Nó nhanh miệng: Thưa cô, em có công việc.
Bả gằn: Học sinh đâu có công việc nào ngoài việc học. Bây giờ không có lí do gì nữa, hai em đi ra ngoài hành lang đứng cho tôiiiii.
Nó và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/love-you-babe/108476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.