“Cậu Từ đã về rồi?” Nghe tiếng mở cửa, dì Lương thò đầu ra từ trong bếp. Dầu trong chảo nóng lách tách bắn lên, bà ấy nâng cao giọng, cười nói: “Hôm nay cậu về sớm vậy!”
Dì Lương thực sự vui lắm. Bà ấy thấy thương cho Trân Trân, tối qua con bé nhất quyết không chịu ngủ, cũng chẳng chịu để bà ấy giúp làm bài tập thủ công, cứ cứng đầu đòi chờ ba về. Rồi cứ cách một lúc lại ngước nhìn đồng hồ trên tường, hỏi xem kim ngắn đã chỉ đến số mấy.
“Đến số tám rồi.”
“Bà Lương ơi, bây giờ thì sao?”
“Chín rồi.”
Bà ấy thấy đôi mắt của Trân Trân càng lúc càng díp lại, hàng mi chớp chớp đầy buồn ngủ, hai mí mắt chồng lên nhau thành ba bốn nếp, vậy mà con bé vẫn kiên trì dán mắt vào chiếc đồng hồ trên tường.
Nhưng dù sao trẻ con cũng là trẻ con. Trước khi kim đồng hồ chạm đến số mười, con bé đã ngủ gục trên sofa trong phòng khách. Tập vẽ, bút màu nước, kéo, keo dán vẫn nằm nguyên trên bàn trà, chưa động đến chút nào.
Từ Chiêu Lâm về đến nhà lúc hơn mười một giờ, khi ấy Trân Trân đã được dì Lương bế vào phòng ngủ.
“Còn chưa làm bài tập sao?” Anh cau mày, sắc mặt tối sầm. Trên người nồng nặc mùi thuốc lá, lúc đứng ở cửa tháo giày, cởi áo khoác, anh đã nhìn thấy cuốn sách vẽ của Trân Trân trên bàn trà, không hề có một nét vẽ nào.
Cảm xúc của dì Lương đối với Từ Chiêu Lâm rất phức tạp. Bà ấy đã nhìn anh lớn lên, thậm chí còn quan tâm đến anh hơn cả mẹ ruột của anh.
Mẹ của Từ Chiêu Lâm, Địch Na, nói bà ấy là mẹ, chi bằng nói bà ấy chỉ thừa nhận hai thân phận: thương nhân và phụ nữ. Gương mặt lai Tây sắc sảo giúp bà ấy thuận buồm xuôi gió trên thương trường. Bà ấy yêu vẻ đẹp của chính mình, tận dụng nhan sắc để kiếm tiền, thậm chí còn tôn thờ nó một cách cuồng tín hơn cả tôn thờ thần thánh.
Vì vậy, bà ấy dùng một phần rất nhỏ trong số tiền kiếm được, một phần thậm chí còn chẳng bằng một phần trăm số tiền bà ấy bỏ ra để chăm sóc nhan sắc và giữ dáng, để thuê người thay mình thực hiện nghĩa vụ làm mẹ: thức dậy lúc nửa đêm cho con bú, thay tã, dỗ dành khi đứa trẻ khóc quấy. Trước khi tròn một tuổi, Từ Chiêu Lâm thường khóc đêm, dì Lương lo đến mức phải bế anh ra ngoài sân đi đi lại lại, cố dỗ cho anh nín khóc trước khi đánh thức Địch Na.
Từ Chiêu Lâm mang họ Từ, nhưng ngoài việc giữ lại họ ba, dì Lương chưa từng nghe Địch Na nhắc đến người đàn ông đó dù chỉ một lần trong suốt hơn mười năm trời. Kể cả khi tâm trạng bà ấy tốt, nói chuyện thao thao bất tuyệt, cũng chẳng bao giờ đề cập đến. Cứ như thể Từ Chiêu Lâm tự nhiên xuất hiện trong bụng bà ấy vậy. Vậy tại sao bà ấy lại sinh con? Sinh xong, rồi bỏ ra một khoản tiền lớn để khôi phục lại nhan sắc bị tổn hại do sinh nở. Nhưng chưa bao giờ thấy bà ấy bế con, cũng chưa từng hôn con một lần. Còn Từ Chiêu Lâm? Anh cũng chẳng bám mẹ. Khi bà ấy về nhà, anh đã đi ngủ; khi anh thức dậy đi học, bà ấy vẫn đóng cửa ngủ nướng để dưỡng da. Hai mẹ con như hai thực thể sống trong hai thế giới song song, cùng tồn tại dưới một mái nhà nhưng không hề có sự kết nối.
Ngoại trừ một lần, lần mà Từ Chiêu Lâm thi được… không điểm. Thực ra, chẳng thể gọi là “thi” được. Anh nộp bài trắng, ngoài ba chữ “Từ Chiêu Lâm” viết nguệch ngoạc trên tờ giấy, chẳng còn gì khác. Lần đó là lần duy nhất hai mẹ con họ có sự giao tiếp thực sự, thông qua một cây roi mây. Cây roi mềm dẻo nhưng có độ đàn hồi cực tốt, vung lên không trung tạo ra tiếng rít vun vút, rồi “chát” một tiếng, quất lên lưng đứa trẻ, để lại một vết rách da rướm máu.
Địch Na không thương con. Từ Chiêu Lâm đánh nhau, bị thương đầy mình, bà ấy chưa bao giờ quan tâm. Nhưng bà ấy không chấp nhận việc anh không giỏi giang. Bà ấy không cho phép trong cuộc sống của mình có bất kỳ thứ gì không hoàn hảo, kể cả đứa con của mình. Mà sự cực đoan của Từ Chiêu Lâm, cũng được phản ánh theo một cách méo mó khác.
“Chiêu Lâm à, con thật sự không biết làm sao?” Dù giờ đây Từ Chiêu Lâm đã bốn mươi tuổi, dì Lương cũng đã là một bà lão ngoài sáu mươi, nhưng ký ức về đêm đó vẫn in sâu trong tâm trí bà ấy. Cậu bé Từ Chiêu Lâm nằm sấp trên giường, trông như một con gấu bông bị xé toạc lớp lông, để lộ phần ruột bông bên trong. Những vết thương rách da lộ thịt càng trở nên dữ tợn trên làn da non nớt, sạm màu của anh. Bà ấy cầm lọ thuốc, nhưng không biết nên bôi vào đâu. Giọng nói run lên vì đau lòng, nhưng vẫn phải cố ghìm xuống, sợ làm kinh động đến Địch Na đang ngủ. Dù Địch Na ngủ tận trên tầng hai, chắc chắn không thể nghe thấy, nhưng trong lòng dì Lương vẫn nơm nớp lo sợ.
“Không biết làm thì cứ để đó đã, làm những bài con biết trước. Dù sao cũng hơn là nộp giấy trắng. Như vậy mẹ con cũng sẽ không giận đến mức này.”
“Con làm được hết, chỉ có câu hỏi nhỏ thứ hai của bài cuối cùng là không biết thôi.”
Từ Chiêu Lâm vẫn nằm sấp trên giường, chẳng thèm hạ giọng. Anh đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói khàn đặc, trên mặt đã lún phún râu, đường nét khuôn mặt cũng cứng cáp hơn. Nhất là đôi mắt, sắc bén như dao, như lưỡi kiếm chưa qua mài giũa.
Lúc bị đánh, anh không kêu lấy một tiếng, chỉ r.ên rỉ trầm thấp trong cổ họng, nhưng ánh mắt thì cứ như đóng đinh lên mặt mẹ mình, như một con sói con nhe nanh gầm gừ đầy thù hận.
Còn giờ đây, ánh mắt ấy lại dịu xuống, vô thức dán chặt vào bức tường trong phòng, đờ đẫn nhìn lên đó. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn bằng đá tourmaline xanh biếc phản chiếu lên bức tường tuyết trắng, in bóng dì Lương đang cầm lọ thuốc. Trên tường còn hắt lên một bóng dáng khác, là cái đầu của anh đang tựa vào gối.
Hai cái bóng dựa sát vào nhau, trông không khác gì một đôi mẹ con thực thụ.
“Chiêu Lâm, con… chỉ vì một câu hỏi không làm được mà lại nộp giấy trắng?”
Dì Lương kinh ngạc đến mức suýt không giữ được bình tĩnh, đôi mắt trừng lớn như hai cái chuông đồng. Nhưng Từ Chiêu Lâm chẳng hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng hình hai người trên tường, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Không thể đạt điểm tối đa, thì cũng chẳng khác gì điểm không.”
Nói xong, cả hai rơi vào im lặng rất lâu.
Dì Lương không thể hiểu được đứa trẻ này. Bà ấy là một người hiền lành, tính khí ôn hòa, không bao giờ có những suy nghĩ cực đoan như thế. Bà ấy là người ở bên Từ Chiêu Lâm lâu nhất, nhưng có những thứ đã ăn sâu vào máu thịt của một đứa trẻ, lớn lên theo thời gian, dù có giấu thế nào cũng không che lấp được.
“Dì Lương.”
Từ Chiêu Lâm gọi bà ấy, kéo bà ấy ra khỏi dòng suy nghĩ. Bà ấy nhìn sang, thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt sắc lạnh ánh lên trong bóng tối của đèn bàn.
“Giá như dì là mẹ con thì tốt biết mấy.”
Dì Lương mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì cứ coi dì là—”
“Nhưng dì không phải.”
Từ Chiêu Lâm nhìn bà ấy chằm chằm, không chút nuối tiếc hay lưu luyến. Ánh mắt ấy giống như đang quan sát một đối tượng, đợi đến khi phân tích xong thì đưa ra kết luận—phải hoặc không, không có trạng thái ở giữa.
Nói xong, anh đứng dậy, nhận lấy lọ thuốc từ tay bà ấy.
“Dì Lương, dì đi nghỉ đi. Làm tốt bổn phận của mình là được rồi, chuyện này để con tự lo.”
Ngoài đêm đó ra, ngày thường Từ Chiêu Lâm cũng không khác gì những cậu trai tuổi dậy thì khác, hormone tràn trề, không có chỗ ph.át ti.ết. Đánh nhau, đọc tạp chí khiêu dâm, sở thích thì rất rõ ràng: ngực to, mông nở. Anh cũng giống như bao chàng trai nổi loạn, luôn muốn đập phá tất cả mọi thứ. Anh mê nhạc rock metal, có hẳn một tủ đĩa CD. Anh biết Địch Na chẳng thèm quản, nên cứ thế mà ném thẳng mấy cuốn tạp chí đã đọc lên bàn, bật nhạc rock ầm ĩ chấn động cả căn phòng. Dưới gầm giường, giấy ăn vứt vương vãi khắp nơi.
Nhưng đôi khi, anh lại không giống những đứa con trai vô tư, hiếu động ở tuổi đó. Có lần, anh làm một mô hình chiến hạm, mất hơn hai tuần để hoàn thành. Độ tinh xảo của nó đủ để thấy mức độ cầu kỳ đến thế nào. Vậy mà ngay khi hoàn thành, anh lại đập nát nó, giẫm lên cho vỡ vụn rồi quay lưng bỏ đi. Keo dán từ từ khô lại, gắn chặt đống mảnh vỡ vào sàn nhà. Dì Lương mất rất lâu mới dọn sạch được nó, nhưng dù có lau chùi thế nào, lớp sơn trên sàn gỗ vẫn bị tróc mất một mảng. Mà lý do thì vô cùng đơn giản: “Cột buồm bị dán lệch rồi.”
Những chuyện như thế không nhiều, nhưng đủ để khiến dì Lương mỗi lần nhớ đến Từ Chiêu Lâm là thấy nghẹn lại nơi cổ họng. Duyên phận giữa bà ấy và cậu bé có vẻ ngoài sáng sủa ấy chấm dứt khi anh tròn mười tám tuổi.
Năm đó, Địch Na rời đi. Bà ấy sang Úc. Có lẽ vì nghe tin con trai định thi vào trường cảnh sát, khiến bà ấy thất vọng đến mức không muốn ở lại nữa.
Nhưng với sự hiểu biết của dì Lương về Địch Na, bà ấy đoán lý do thực sự chỉ đơn giản là vì Địch Na muốn mở rộng việc kinh doanh sang Úc mà thôi.
Sau khi Địch Na rời đi, Từ Chiêu Lâm làm hai việc: Thứ nhất, bán căn biệt thự, tự mua một căn hộ bình thường trong thành phố. Thứ hai, đưa cho dì Lương một khoản tiền, bảo bà ấy quay về quê nhà ở Tô Châu.
Từ đó, anh chưa từng gọi cho dì Lương lấy một cuộc điện thoại nào. Mãi đến đêm giao thừa nhiều năm sau, giữa tiếng pháo nổ vang trời, bà ấy mới nhận được cuộc gọi của anh. Vừa bắt máy, anh đã hỏi bà ấy có bận không, sức khỏe có tốt không, rồi nói vợ mình sức khỏe không được tốt, bản thân anh thì quá bận, không ai trông con.
Nhớ đến khoảng thời gian anh từng quấn lấy bà ấy khi còn bé, miệng ríu rít gọi “Dì Lương” không ngừng, nước miếng dính đầy lên mặt mình, bà ấy vẫn đến. Để rồi phát hiện, vợ của anh không phải sức khỏe không tốt, mà là có vấn đề về thần kinh. Vừa nói xong câu trước, câu sau đã quên sạch. Cô ta có lúc đứng ngây ra, không biết mình đang làm gì. Mỗi ngày đều ngậm điếu thuốc trên môi, dán mắt vào màn hình máy tính từ sáng đến tối, ngay cả cơm cũng không ăn. Có lần Trân Trân bò lên đùi mẹ, bị tàn thuốc rơi xuống làm bỏng, khóc òa lên. Nhưng cô ta chỉ thờ ơ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó quay sang dì Lương, nhàn nhạt nói: “Dì Lương, có thể đưa con gái tôi ra chỗ khác được không?”
Mà điều kỳ quái hơn cả chính là con người cô ta. Dù có bán bà ấy đi, bà ấy cũng không thể nào hiểu nổi tại sao Từ Chiêu Lâm lại cưới một người phụ nữ như vậy. Không phải vì cô ta xấu, mà là kỳ lạ. Đôi mắt to tròn đầy lông mi, miệng nhỏ nhắn, làn da trắng, khuôn mặt có vẻ ngoan ngoãn dễ gần, nhưng khi cô ta nghiêng đầu nhìn ai đó, họ sẽ lập tức có một dự cảm mãnh liệt rằng cô ta sắp tấn công mình. Sống mũi thì khoằm như lưỡi dao, đâm xuyên qua vẻ ngoài yếu ớt của cô ta, tạo nên một cảm giác đối lập mạnh mẽ đến mức người ta không thể phân biệt được rốt cuộc Từ Chiêu Lâm thích là mũi dao hay tấm khiên.
Thân hình cô ta cũng khác xa so với những người phụ nữ trên các tạp chí khiêu dâm mà Từ Chiêu Lâm từng sưu tầm, không hề có b.ộ ng.ực đầy đặn, cũng chẳng có vòng hông nở nang.
Cô ta cũng không phải người Thượng Hải, xuất thân từ vùng Tây Bắc nghèo khó. Công việc tạm ổn, nhưng cũng đang xin nghỉ dài hạn, chẳng khác nào thất nghiệp. Gia cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhìn từ góc độ nào đi nữa, cô ta cũng không phải một chiến hạm hoàn hảo. Càng không thể là con dâu đạt tiêu chuẩn trong mắt Địch Na. Đừng nói là đạt tiêu chuẩn, từng sợi tóc của cô ta đều đứng ở phía đối lập hoàn toàn với những gì Địch Na mong muốn.
Nếu nói trong thang điểm từ 0 đến 100, thì cô ta chính là con số 0 tròn trĩnh.
Suốt một thời gian dài, dì Lương vẫn luôn nghĩ, có lẽ Từ Chiêu Lâm cưới người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một cách chống đối với mẹ mình. Chỉ có như vậy, mọi thứ mới hợp lý.
Nhưng không phải, cho dù tinh thần cô ta có vấn đề, Từ Chiêu Lâm vẫn sẽ đòi hỏi quá độ vào ban đêm, đến nỗi chiếc giường cũng chịu không nổi mà phát ra tiếng, rồi sáng hôm sau, khi bà ấy thu dọn giường chiếu, cảnh tượng bừa bộn vẫn còn y nguyên.
Những khi anh nghỉ ở nhà, sẽ cho bà ấy một ngày nghỉ, có một lần bà ấy mua ít đồ ăn vặt mà Trân Trân thích, muốn để sẵn ở nhà cho con bé ăn. Nhưng khi mở cửa bước vào, bà ấy thấy được cảnh tượng quần áo rơi vãi khắp sàn, trong phòng tắm vang lên tiếng r.ên rỉ gấp gáp của người đàn ông, tiếng thân thể va chạm còn át luôn cả tiếng khóc của người phụ nữ. Trước đây anh thường về nhà rất sớm, sớm hơn bây giờ nhiều, và khi về đến nhà, trên mặt còn mang theo nụ cười…
Chỉ có một điều hợp lý, đó là Từ Chiêu Lâm đã thật sự “vứt bỏ cuộc hôn nhân của họ xuống đất và giẫm nát nó thành từng mảnh”. Đây là điều duy nhất có thể giải thích một cách hợp lý trong cuộc hôn nhân này. Anh nói với bà ấy là sau khi người phụ nữ kia đi thì dọn sạch mọi thứ của cô ta. Điều này cũng hợp lý.
Một tủ đầy quần áo, túi xách, có mấy món hoàn toàn giống nhau, đến màu sắc cũng chẳng khác, thậm chí có cái còn chưa tháo mác. Cả mỹ phẩm, đồ dưỡng da vẫn còn nguyên niêm phong… chẳng giữ lại gì cả.
Nhưng vào một ngày nọ sau khi cô ta đi, anh lại mang về một chiếc áo khoác nhung cổ lông màu xanh đậm. Cả tuần liền không về nhà, khi trở về, râu ria anh lởm chởm, tay xách chiếc áo khoác bẩn thỉu, mở cửa bước vào làm bà ấy giật bắn mình. Anh vo chiếc áo nhàu nhĩ trong tay, đưa cho bà ấy, bảo mang ra tiệm giặt khô rồi treo trong tủ quần áo chính, “Cô ấy cần mặc”. Nói xong, anh xoay người đi về phòng thăm con gái.
Giờ đây, Trân Trân là người duy nhất trong nhà mà bà ấy thực sự đau lòng. Đứa bé ấy như một mặt trời nhỏ, tính tình nóng nảy nhưng cũng rất ấm áp, có chút ánh sáng, chút hơi ấm cũng muốn lan tỏa cho người khác. Không giống bất cứ ai trong đôi vợ chồng này.
Có đôi khi bà ấy cảm thấy Từ Chiêu Lâm đang tìm kiếm thứ gì đó trên người Trân Trân, giống như một kẻ đã đi trong bóng tối quá lâu đang tìm kiếm ánh sáng. Dù có về muộn đến đâu, anh cũng phải đi xem con gái. Dù con bé ngủ rồi, anh vẫn phải nhìn. Có lúc Trân Trân bị đánh thức sẽ bực bội mà khóc lên, nhưng anh không quan tâm, thà tốn thêm công sức dỗ dành cũng phải nhìn con bé một cái.
Nhưng tối qua, khi về nhà, anh không đi xem con bé.
“Tiết thủ công dì cũng có thể giúp con bé làm mà dì Lương.” Từ Chiêu Lâm cầm cuốn sách vẽ trắng trơn, quầng thâm dưới mắt càng làm gương mặt anh thêm u ám.
“Dì Lương, dì biết không? Mỗi ngày con về nhà đều phải ngồi trong xe thật lâu mới dám lên, những thứ đó cứ bám lấy con không buông. Nên làm phiền dì, hãy ở bên con bé nhiều hơn.”
“Cậu Từ,” dì Lương đã không gọi anh là Chiêu Lâm từ lâu rồi. “Trân Trân không chịu đâu, nói gì cũng muốn đợi ba về cùng làm bài tập. Con bé giận rồi, cậu Từ.”
Từ Chiêu Lâm quay lưng về phía bà ấy, lật vài trang sách vẽ rồi ném lên sofa, nhìn ra bóng đêm mịt mùng ngoài cửa sổ.
“Giống y như mẹ nó, lúc nào cũng đòi hỏi, cho bao nhiêu cũng không đủ. Haiz… là con đã sai rồi, tưởng rằng khi cô ta làm mẹ sẽ tốt hơn một chút, hừ…” Anh cười khổ, “Làm sao mà tốt hơn được chứ? Người khác không rõ, chẳng lẽ con còn không rõ sao?”
Nói xong, anh lại nhìn bóng đêm thêm một lúc, rồi khi quay đầu lại đã trở về dáng vẻ thường ngày, bộp chộp, hấp tấp. Anh nhanh chóng đi ra ban công, lấy quần áo sạch và khăn tắm vắt lên vai, vừa đi về phía phòng tắm vừa dặn dò: “Dì Lương, ngày mai phiền dì vứt cái áo khoác đó đi. Bài tập của Trân Trân cứ để đó, mai con sẽ cố gắng về sớm làm cùng con bé.”
Lúc này, khi mở cửa bước vào, Từ Chiêu Lâm đã chẳng còn chút u ám nào của đêm qua. Anh thay giày, dang tay ra, vừa đi về phía sofa vừa làm nũng với con gái như đang cầu xin sự tha thứ: “Có cô bé nào đó vẫn còn giận ba không ta?”
Trân Trân bĩu môi ngồi trên thảm, cầm bút vẽ nguệch ngoạc lên giấy, nhưng khóe mắt sớm đã nhìn về phía ba mình. Từ Chiêu Lâm làm sao không nhìn ra chứ? Anh giả bộ đau lòng, ngồi xuống bên con gái, giả vờ khóc hai tiếng. Thấy Trân Trân vẫn không để ý, anh làm bộ muốn đứng dậy.
“Có vẻ như cô bé xinh đẹp Trân Trân không cần ba nữa rồi, vậy ba đi đây!”
Trân Trân sao chịu được, vứt ngay bút vẽ, ôm chầm lấy anh: “Ba đừng đi! Con tha lỗi cho ba rồi!”
“Ồ? Vậy Trân Trân có muốn ba làm bài tập thủ công cùng không?” Từ Chiêu Lâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con gái. Làn da con bé ngăm đen giống anh, không có sống mũi cao, tính cách cũng giống anh. Những nét giống mẹ chắc chắn sẽ ngày càng ít đi.
Bỏ mẹ, giữ con. Đáng ra nên như vậy. Lẽ ra anh nên đạp nát con tàu chiến mục nát đó từ lâu rồi.
Ngay từ ngày anh phát hiện ra cuốn tiểu thuyết của cô ta, hoặc thậm chí sớm hơn nữa, ngay lần đầu tiên cô ta nhíu mày khi nhìn Trân Trân.
Thực ra, anh đã làm vậy. Anh phá được mật khẩu ngu xuẩn của cô ta, lật ra những thứ cô ta viết: “Cô chỉ yêu một người, nếu có thể chọn lại lần nữa, nhất định sẽ không lấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Mỗi tiếng khóc thét giữa đêm khuya của con gái đều khiến cô ghê tởm vô cùng. Nhưng may thay, số phận luôn mở ra con đường mới. Anh đến bên cô, mọi thứ đều hướng đến một khởi đầu mới.”
Trong màn đêm đen kịt, chỉ có màn hình máy tính tỏa sáng, trang truyện dừng lại ở đó. Anh ngồi trên sofa đợi cô ta tỉnh giấc. Ngày nghỉ, cô ta ngủ cả buổi chiều. Anh vừa hút thuốc vừa đợi, nghe thấy tiếng người trên giường thở dài khe khẽ. Cô ta tỉnh dậy, lê dép bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa, dụi mắt, đi dọc hành lang đến phòng khách.
Bước chân dừng lại sau lưng anh. Anh quay đầu cười với cô ta, nhìn thấy cô ta đờ đẫn nhìn màn hình chói mắt, hồi lâu mới phản ứng lại.
“Anh đọc rồi? Viết cũng được chứ?”
Một tia hoảng loạn lóe qua rồi vụt tắt, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, khiến anh cảm thấy thật buồn cười.
“Văn phong không tệ, sao không chia sẻ sớm với anh?”
“Anh bận mà, em không muốn làm phiền, tránh để anh lại nổi giận.” Cô ta đi đến, định gập màn hình laptop lại nhưng bị anh giữ tay, kéo mạnh khiến cô ta ngã ngồi vào lòng mình.
“Ừm, vậy là lỗi của anh rồi, anh quá bận, Trân Trân lại quá nghịch, nên nhà văn đại tài của chúng ta mới tràn đầy oán hận và hối tiếc trong từng câu chữ nhỉ?”
“Ly hôn đi.” Chỉ ba từ đơn giản, nhưng anh đã nghĩ suốt cả buổi chiều mà vẫn không thốt ra được. Vì sao vậy? Có lẽ là vì tối hôm đó cô ta đã chiều anh rất tốt chăng? Đôi tay mềm mại vô lực, đôi môi ấm nóng ướt át, hàm răng nhỏ khẽ cắn nhẹ. Ngón tay trái kẹp thuốc lá, tay phải siết lấy tóc cô ta, anh ép đầu cô ta xuống, mặc sức giải phóng bản thân trong khuôn miệng xinh xắn ấy.
Anh dán mắt vào màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm, khoái cảm run rẩy khắp cơ thể, không kiềm được mà gầm nhẹ trong cổ họng, tựa như người đàn ông trong lòng cô ta đang phải tận mắt chứng kiến cô ta rơi nước mắt khuất phục giữa háng anh.
Như vậy cũng tốt, để cô ta giằng xé trong nỗi dằn vặt và hối hận, tuyệt vọng vì không thể có được. Cô ta sẽ mãi mãi không thể đến bên người đàn ông đó. Giữ cô ta lại, để cô ta ở bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không thể mãi do dự giữa con số 0 và 100 điểm.
Cô ta là một con tàu chiến khiếm khuyết, không chỉ khiếm khuyết mà còn chẳng thể làm tròn vai trò của một người vợ, một người mẹ như những người phụ nữ bình thường khác.
Cô ta là một con tàu chiến điểm 0, nhưng anh lại hoang tưởng rằng có thể dùng con gái, dùng những gì mình có thể cho đi để níu giữ con tàu mục nát này. Dù cô ta đã rời đi, anh vẫn gọi điện xác nhận cô ta có an toàn không. Nhưng rồi kết cục là gì?
“Đúng vậy, ở nhà cô ấy có một người đàn ông… Ba mươi tuổi? Không có đâu… còn rất trẻ… Nhưng cô ấy nói là người quen, chắc chỉ là bạn bè thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cô ta không tìm được người đàn ông đó. Người đàn ông ở chung nhà với cô ta không phải người bằng tuổi mà còn trẻ hơn.
Hừ, cái tên cặn bã Chu Chính lại cố tình chơi trò tâm lý với anh. Anh ta đã đánh giá cô ta quá cao rồi. Cô ta chỉ là một kẻ lẳng lơ mà thôi. Văn chương thì chẳng ra sao, nhưng thói tật của đám văn nhân thì có thừa. Miệng thì kêu gào đi tìm tình yêu, nhưng người không xứng đáng nói về tình yêu nhất lại chính là bọn họ.
Lẽ ra anh nên vứt bỏ cô ta từ lâu.
“Muốn! Còn muốn cả bà Lương nữa!” Trân Trân phấn khởi chạy vào bếp, kéo tay bà Lương đang nấu ăn, kéo ra tận bàn trà rồi cùng ngồi xuống. Cả ba người cứ thế khoanh chân ngồi thành vòng tròn dưới đất.
“Mọi người xem này! Con vẽ mẹ! Có đẹp không?”
Con bé mở toang quyển tập vẽ, giơ cao khoe khoang với ba và bà Lương.
Dì Lương thoáng nhìn Từ Chiêu Lâm với vẻ lo lắng. Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản như cũ, còn gật đầu tán thưởng: “Đẹp lắm.”
“Nhưng bây giờ trời lạnh rồi, chúng ta phải mặc quần áo cho mẹ, đi giày bốt, còn phải đội mũ, quàng khăn nữa!”
Trân Trân trịnh trọng công bố chủ đề của bài tập thủ công hôm nay, sau đó nghiêm túc phân công nhiệm vụ. Đôi bàn tay mũm mĩm cầm cây bút màu vung vẩy, chỉ vào ai là người đó phải nhận việc ngay.
“Ba, ba lo mặc áo ấm cho mẹ. Bà Lương, bà lo đi bốt, đội mũ và quàng khăn cho mẹ nha!”
“Ủa? Sao nhiệm vụ của ba ít vậy?” Từ Chiêu Lâm bĩu môi đầy bất mãn.
“Vì mặc áo ấm là quan trọng nhất mà! Bốt, mũ và khăn quàng chỉ là phụ kiện thôi! Một mình bà Lương lo là đủ rồi!”
Trân Trân vỗ mạnh hai tay xuống bàn trà, nghiêng đầu nhíu mày. Chưa làm lãnh đạo mà phong thái độc đoán đã y như thật, làm hai người lớn bật cười ha ha.
“Rõ!”
Từ Chiêu Lâm ưỡn ngực, nghiêm trang giơ tay chào theo kiểu nhà binh. Dì Lương cũng bắt chước làm theo. “Lãnh đạo” Trân Trân hài lòng gật đầu, tận hưởng trọn vẹn cảm giác làm sếp.
Dì Lương vẽ một chiếc mũ lông chồn đen và một chiếc khăn quàng cổ lông chồn cho “Bạch Tuyết”. Cô ta là người phương Bắc, mà hình ảnh người phụ nữ phương Bắc trong tâm trí bà ấy chính là giống như Tống Giai trong bộ phim “Vách Đá”, mặc dù không giống về ngoại hình, nhưng cái khí chất lạnh lùng đến mức gần như vô hồn lại rất giống. Tống Giai đội mũ lông chồn đẹp vô cùng, nên bà ấy cũng vẽ cho Bạch Tuyết như vậy. Thêm đôi bốt da màu nâu, vừa vẽ xong là “lãnh đạo” Trân Trân gật đầu lia lịa khen ngợi.
Nhận được sự đồng ý của “lãnh đạo”, dì Lương cắt rời những phụ kiện vừa vẽ ra, dán vào bức tranh của Trân Trân. Để tăng thêm độ chân thực, bà ấy còn cắt chút bông gòn, tô màu đen rồi dán lên mũ và khăn quàng, làm chúng trông nổi bật và sang trọng hơn.
“Woa! Bà Lương giỏi quá!” Trân Trân thích thú vỗ tay lia lịa. Sau một hồi, đôi mắt sáng rực của con bé lại nhìn về phía ba.
Từ Chiêu Lâm đã vẽ một chiếc áo khoác màu nâu với cổ lông xù, có vẻ là để phối hợp với những phụ kiện của dì Lương. Bức tranh hoàn thiện khiến Bạch Tuyết trông như một phu nhân quyền quý đến từ vùng đất lạnh giá khắc nghiệt.
Không, cô ta không có phong thái của một mệnh phụ phu nhân. Cô ta giống như áp trại phu nhân trong một sơn trại thổ phỉ, bị đại đương gia cướp về cũng không sao, chẳng vùng vẫy, nhưng sẽ thản nhiên giơ súng bắn chết người.
Nhìn vào bức tranh mà ba người cùng nhau tạo nên, Từ Chiêu Lâm bất giác nhớ đến bộ váy cưới sang trọng mà cô ta từng mặc trên người. Nhưng nó chỉ càng làm cô ta trông cứng nhắc, vẻ kiêu ngạo lạnh lùng toát ra từ sống mũi cao thẳng bị những đường nét mềm mại trói buộc. Cô ta nhìn vào gương đầy mất mát, rồi lại nhìn sang anh.
“Từ Chiêu Lâm, em không thích thế này, em không muốn.”
Cuối cùng, họ thậm chí còn không tổ chức đám cưới.
Khí chất của cô ta vốn chỉ hợp với phong cách đó. Cô ta thuộc về nơi đó, và chắc chắn sẽ trở về đó.
“Ba nhìn xem, nhiều người cùng làm thì sẽ tốt hơn, đúng không? Cô giáo nói rằng việc mà một bạn nhỏ không làm xong, nếu mọi người cùng làm sẽ chắc chắn thành công đó!”
Trân Trân nắm lấy tay ba và bà Lương, tổng kết lại bài học ngày hôm nay.
Việc mà một người không làm xong, nếu cùng nhau làm thì sẽ thành công…
Trạch Lộ Na là nạn nhân cuối cùng. Trước đây cô ta là tiếp viên trong hộp đêm, sau này khi thời đại video ngắn và truyền thông mới bùng nổ, cô ta chuyển sang làm hotgirl mạng. Nhưng nói là hotgirl thì cũng chỉ là “gái bao cao cấp”. Ban ngày khoe biệt thự, siêu xe, ban đêm tiếp khách. Cao 1m70, Chu Chính cao 1m73.
“Trong máu có cồn không?”
“Không, chẳng có gì cả, sạch sẽ hoàn toàn. Dạ dày cũng vậy, không bị cắt xé, không có thành phần thuốc ngủ. Chỉ có thanh long, bắp cải tím và rau diếp xoăn. Chắc là có thói quen tập thể dục, tỷ lệ mỡ dưới 12%, cơ thể còn săn chắc hơn hẳn phụ nữ bình thường.”
Đó là lời của anh Triệu.
Không có rượu, không có chất độc, Chu Chính cao 1m73, muốn khống chế cô ta không phải là không thể, nhưng khá khó. Cái khó nhất là hung thủ ra tay ba lần mà chưa lần nào thất bại. Dù có là bạn gái cũ của anh ta, có lơ là cảnh giác đi chăng nữa, thì gã đàn ông nhỏ con đó cũng không thể nào thực hiện dễ dàng như vậy được.
Nếu không phải chỉ có một mình anh ta làm thì sao?
“Cảnh sát Từ, về sớm với con gái đi, nó đã không còn mẹ rồi, không thể không có ba nữa.”
“Cảnh sát Từ, đương nhiên là tôi biết mình không thể rời Thượng Hải.”
“Tiểu Từ, vợ cũ của cậu nói có một người phụ nữ điên quấy rối cô ấy…”
…
“Ba! Ba đi đâu vậy? Ba đã hứa làm bài tập với con mà! Chúng ta còn chưa làm xong mà, ba ơi!” Lời van xin lẫn tiếng khóc của Trân Trân bị anh bỏ lại phía sau.
“Cậu Từ! Áo khoác! Ngoài trời lạnh lắm!”
Dì Lương cầm chiếc áo khoác da đuổi theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng Từ Chiêu Lâm trong chiếc sơ mi đen dần khuất xa. Như thể tất cả mọi người và mọi chuyện trên thế gian này đều không còn liên quan đến anh nữa. Gió rít bên tai. Thứ anh bận tâm nhất, đang ở nơi xa xôi vạn dặm, kéo anh về phía vực sâu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.