“Ở đây còn món gì ngon không? Đem hết ra cho tôi.”
“Vâng, thưa cô, chúng tôi còn có tổ yến hầm từ tối qua, cô có muốn dùng không?” Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh cúi người đầy cung kính, ghé sát vào người phụ nữ đang ngồi thu lu trên chiếc sofa hình bán nguyệt, ăn uống thỏa thích.
“Có chứ! Tổ yến là tốt nhất, bổ dưỡng cho thai nhi.” Bạch Tuyết nuốt miếng bánh cuối cùng, lại cầm ly nước cam uống một ngụm. Chỉ là loại nước cam có tép bình thường thôi, nhưng khi đựng trong chiếc ly bảy sắc cầu vồng, nó bỗng nhiên trở thành đồ dùng đặc biệt dành cho khách VIP.
“Vâng, cô vui lòng đợi một chút.” Người đàn ông mặc vest vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi. Đôi giày da đen bóng loáng giẫm lên sàn đá cẩm thạch sáng như gương, vang lên những tiếng lách cách trong sảnh lớn vắng vẻ.
Bạch Tuyết ăn no rồi, rúc vào chiếc ghế sofa da mềm mại, ngửa đầu nhìn lên trần nhà rực rỡ ánh đèn. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lan đen thanh tao.
“Được rồi, đi thôi.”
Một tràng bước chân dồn dập và nặng nề vang lên từ xa, kéo theo một luồng khói thuốc khó chịu, lập tức lấn át hương hoa ngọt ngào. Không cần nhìn, Bạch Tuyết cũng biết ai đến. Cô nhắm mắt, lắc đầu: “Tôi còn chưa uống tổ yến, uống xong rồi đi.”
“Được.” Từ giọng nói trầm thấp, dứt khoát có thể nhận ra Từ Chiêu Lâm không hề do dự. Anh ngồi phịch xuống chiếc sofa bán nguyệt đối diện Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lu-do-cat-lat-tu-dich-mieu-ca/2760660/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.