“Ở đây còn món gì ngon không? Đem hết ra cho tôi.”
“Vâng, thưa cô, chúng tôi còn có tổ yến hầm từ tối qua, cô có muốn dùng không?” Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh cúi người đầy cung kính, ghé sát vào người phụ nữ đang ngồi thu lu trên chiếc sofa hình bán nguyệt, ăn uống thỏa thích.
“Có chứ! Tổ yến là tốt nhất, bổ dưỡng cho thai nhi.” Bạch Tuyết nuốt miếng bánh cuối cùng, lại cầm ly nước cam uống một ngụm. Chỉ là loại nước cam có tép bình thường thôi, nhưng khi đựng trong chiếc ly bảy sắc cầu vồng, nó bỗng nhiên trở thành đồ dùng đặc biệt dành cho khách VIP.
“Vâng, cô vui lòng đợi một chút.” Người đàn ông mặc vest vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi. Đôi giày da đen bóng loáng giẫm lên sàn đá cẩm thạch sáng như gương, vang lên những tiếng lách cách trong sảnh lớn vắng vẻ.
Bạch Tuyết ăn no rồi, rúc vào chiếc ghế sofa da mềm mại, ngửa đầu nhìn lên trần nhà rực rỡ ánh đèn. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lan đen thanh tao.
“Được rồi, đi thôi.”
Một tràng bước chân dồn dập và nặng nề vang lên từ xa, kéo theo một luồng khói thuốc khó chịu, lập tức lấn át hương hoa ngọt ngào. Không cần nhìn, Bạch Tuyết cũng biết ai đến. Cô nhắm mắt, lắc đầu: “Tôi còn chưa uống tổ yến, uống xong rồi đi.”
“Được.” Từ giọng nói trầm thấp, dứt khoát có thể nhận ra Từ Chiêu Lâm không hề do dự. Anh ngồi phịch xuống chiếc sofa bán nguyệt đối diện Bạch Tuyết, khiến lớp da ghế kêu lên tiếng kin kít. Cánh tay anh đẩy hết dĩa bánh và đồ uống sang một bên, đặt lên bàn một chồng hợp đồng, hóa đơn, rồi bắt đầu nói thẳng vào vấn đề: “Anh nhắc lại lần cuối, hợp đồng và hóa đơn, nhất định phải giữ cẩn thận. Lát nữa anh dẫn em đi xem nhà, chủ cũ đã ở hai năm, mùi sơn cũng bay gần hết rồi, đồ nội thất và thiết bị gia dụng có sẵn, anh chưa kịp xem phong cách trang trí thế nào. Em cứ ở trước đi, sau này có gì tính tiếp. Nghe rõ chưa?”
Bạch Tuyết bị anh quát làm cho hé mắt, cảm thấy chiếc sofa và bàn trà này quá nhỏ, quá tinh tế, hoàn toàn không hợp với một gã thô lỗ như anh. Anh cúi người, hai chân dạng ra, chống khuỷu tay lên đùi, nghiêng người về phía cô, đôi mày cau lại như một khối sắt, ánh mắt sắc bén như dao.
“Nghe rồi.” Cô liếc xéo anh, gật đầu nhẹ.
Từ Chiêu Lâm thấy cô chịu phản ứng, sắc mặt dịu xuống, giọng nói cũng bớt cộc cằn hơn. Sự giận dữ biến thành tiếng thở dài khe khẽ qua mũi. Anh tựa lưng vào sofa, đan hai tay đặt trên bụng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Ngon chứ.” Bạch Tuyết mở mắt, nhìn anh đầy khó hiểu, “Không có ông già bên cạnh, dĩ nhiên là ngủ rất ngon rồi.”
“Ừm.” Từ Chiêu Lâm bật cười, “Không có bà bầu lăn qua lăn lại bên cạnh, anh cũng ngủ rất ngon.”
“Sau này ai cũng sẽ ngủ ngon cả thôi.”
Bạch Tuyết định chống tay ngồi dậy nhưng thất bại. Cô bặm môi cố gắng lần nữa, cuối cùng cũng trườn được lên, với tay lấy hộp mứt hạnh nhân bị anh hất sang bên. Chưa kịp chạm tới, Từ Chiêu Lâm đã đứng dậy, đẩy hộp mứt lại gần cho cô. Cô cầm một viên, bỏ vào miệng, nhấm nháp vị ngọt lan tỏa, đôi mắt híp lại đầy thích thú.
“Anh không định để vợ mới sinh thêm con nữa chứ? Đã có hai đứa rồi mà.”
Ánh mắt Từ Chiêu Lâm lướt qua bụng bầu của cô, nụ cười dần tắt, nhưng rồi nhanh chóng nhếch môi cười nhạt, nhìn Bạch Tuyết đầy thờ ơ: “Giờ khuyến khích sinh ba con đấy, ai mà biết được? Không cho người ta sinh cũng không hay, chẳng ai muốn làm mẹ kế mãi cả.”
“Cũng đúng.” Bạch Tuyết khẽ nheo mắt, cười như mèo, “Vậy thì anh phải chịu cảnh có bà bầu lăn qua lăn lại bên cạnh rồi.”
Từ Chiêu Lâm nhíu mày, khó hiểu nhìn cô: “Sao phải vậy? Nhà rộng mà, bao nhiêu phòng chẳng đủ? À đúng rồi, quên nói, nhà ở Thượng Hải anh đã rao bán, đổi sang căn rộng hơn, tốt hơn. Sau này nhà có nhiều người, Trân Trân ở đó, dì Lương cũng vậy, vợ mới của anh cũng ở, anh còn phải tìm người biết chăm lo cho gia đình nữa, một lòng một dạ vì con cái. Cô ấy đã hy sinh vì gia đình thì anh cũng phải đối xử tốt với cô ấy, đúng không?”
Bạch Tuyết tựa vào sofa, mắt khép hờ, nụ cười vẫn vương trên môi, chậm rãi nói: “Anh bị rối loạn nhân cách à?”
“Em không chịu quay lại bên anh, nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi. Anh không đời nào thề thốt rằng mình sẽ không tái hôn.”
Từ Chiêu Lâm cúi đầu, chà xát vết chai trong lòng bàn tay, ánh mắt lơ đãng lướt qua bụng cô: “Em có kế hoạch của mình, anh cũng có kế hoạch của anh. Anh chỉ nói sự thật thôi, anh không nói dối em.”
Bạch Tuyết đột ngột đứng bật dậy, cầm ly nước trái cây trên bàn hất thẳng vào mặt anh. Cả sảnh lớn lập tức im phăng phắc, tiếng đàn piano từ góc phòng như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
“Thái độ nhận lỗi không tệ, đây là phần thưởng cho anh.”
Cô nói xong liền buông tay, chiếc ly bảy sắc cầu vồng rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng vỡ chát chúa vang lên, sắc màu rực rỡ tỏa ra như pháo hoa.
Cô cầm hợp đồng lên xem qua, rồi vẫy vẫy trong tay: “Phí ly hôn tôi nhận. Ông chủ Từ, không hẹn gặp lại.”
Cô quăng tấm thảm trên đùi, đứng dậy bước nhanh về phía cửa ra vào của trung tâm bất động sản. Nhưng đi được vài bước, cô bỗng dừng lại, không quay đầu mà chỉ khẽ nói: “À không đúng, vẫn phải gặp nhau. Đợi anh về Thượng Hải, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
Lúc này, cô mới ngoảnh lại, cúi đầu nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên sofa. Ánh mắt anh như lưỡi dao sắc bén, chất chứa oán hận dày đặc, như thể có thể trào ra bất cứ lúc nào nhưng lại cố nén xuống.
“Từ Chiêu Lâm, anh nói xem, hôm đó ở cục dân chính, anh giữ chặt tay tôi làm gì? Ba mươi ngày có cần thiết vậy không?”
Từ Chiêu Lâm nhận lấy chiếc khăn từ tay quản lý đang vội vàng chạy tới, vừa lau mặt vừa cười khẩy: “Có lẽ là vì anh cũng đang giằng xé thôi. Rõ ràng biết em là người như thế nào, sẽ làm những gì, đã làm những gì, vậy mà vẫn cứ theo sau em, cười gượng cả đoạn đường đến Lan Châu. Vé xe đi Bạch Ngân anh đã mua hết lần này đến lần khác, rồi lại trả, ngày càng không nỡ. Nhưng nói thật, anh càng không nỡ thì lại càng sợ hãi. Cái tật xấu lớn nhất của anh chính là không thể tự lừa dối bản thân, không thể cứ thế mà bỏ qua được. Anh thực sự không thể yêu em bất chấp tất cả như anh đã nói, nhưng anh cũng từng nghĩ đến việc cứ thế sống bên em. Ngay lúc này, thậm chí chỉ mười phút trước, anh vẫn còn suy nghĩ, nếu em quay về Thượng Hải, căn nhà này nên bán hay để lại cho em. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc em…”
Anh hít sâu một hơi: “Chỉ cần nghĩ đến những gì em đã viết, nghĩ đến việc em chưa từng nấu cho anh một bữa ăn, nghĩ đến lúc anh bị thương trở về, còn phải năn nỉ em, dỗ dành em để em bôi thuốc cho anh. Anh lại nhớ đến Trân Trân thương em đến thế nào, có gì ngon cũng nghĩ đến mẹ đầu tiên, vậy mà em lại chẳng thèm liếc nhìn con bé lấy một lần. Vậy nên, Bạch Tuyết, anh cũng có những nỗi hoang mang của riêng mình. Anh không có bệnh, anh nhớ tất cả mọi chuyện. Đôi khi anh thực sự ước rằng mình bị bệnh tâm thần để quên hết mọi thứ, nhưng anh mạnh mẽ hơn em. Anh sẽ sống cùng với những ký ức đó, trốn tránh không có ích gì, sống ở nơi khác cũng chẳng có tác dụng. Một ngày nào đó, em sẽ hiểu… nếu như em dám đối diện với chính mình.”
Bạch Tuyết đứng yên tại chỗ, nhìn anh từng chút từng chút lau khô tóc và mặt, rồi không chút biểu cảm mà đưa tay ra: “Chìa khóa.”
Từ Chiêu Lâm: “…Ờ.” Nói rồi, anh móc từ túi trong áo khoác ra một chùm chìa khóa đưa cho cô, “Cái này là chìa khóa cửa chống trộm, cái này là chìa khóa cửa trong.”
“Ừ, tạm biệt.” Bạch Tuyết nói xong, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, hiên ngang bước đi, chiếc áo khoác xanh đậm như tấm áo choàng bay phấp phới sau lưng, để lại Từ Chiêu Lâm đứng đó chịu đựng ánh mắt thương hại của đám đông.
“Anh không sao chứ?” Quản lý sảnh thấy “sư tử cái” đi rồi, lập tức cúi người, vẻ mặt quan tâm hỏi han.
“Không sao.” Từ Chiêu Lâm cười cười, đứng dậy vò nát khăn lông lau nước trái cây dính trên áo sơ mi và quần, ngọt dính khó chịu, “Vợ tôi mang thai, tính tình hơi thất thường.”
Bạch Tuyết bước ra khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm. Hương nước hoa trong phòng bán bất động sản khiến cô muốn nôn, nhưng hình như trước đây cô cũng từng dùng loại nước hoa này, hương lan đen vẫn còn vương vấn trong ký ức. Không chỉ nước hoa, trong đầu cô còn hay hiện lên hình ảnh chiếc bàn trang điểm bằng gỗ lê với tấm gương chạm trổ, phấn nền, son môi, phấn mắt…
Trước đây cô phiền phức vậy sao? Cô quay người nhìn vào tấm kính cạnh cửa xoay của phòng bán hàng. Quần thể thao chẳng phải rất thoải mái sao? Sao lại đi mặc cái thứ bó chặt như tất chân? Mặt bôi đầy son phấn thế kia không bí bách à? Cô không thể tưởng tượng nổi, chắc hệt như mặt khỉ. Để lúc nào tinh thần khá hơn đi, mặc tất chân lại, trang điểm một lần xem sao.
Cô sờ lên tóc mình, cảm giác như ngắn đi rồi? Thật khó hiểu. Cô lắc đầu với gương mặt bối rối, nhưng cũng như mọi khi, cô không muốn mất thời gian với những chi tiết vặt vãnh chẳng đâu vào đâu. Cô quá mệt mỏi rồi, tiếng thở, âm thanh, ánh mắt, mùi vị của những người xung quanh, tất cả trong thế giới cảm quan của cô đều bị phóng đại như dưới kính hiển vi.
Bạch Tuyết chậm rãi bước đi dọc con đường nhỏ ngoằn ngoèo, xung quanh là những tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, nào là lá phong đỏ rực, nào là ngân hạnh vàng ươm, còn lại nhiều nhất là một màu xanh tươi mát. Một cây cầu gỗ vắt qua dòng suối róc rách, giữa những viên đá lát đường xanh mướt cỏ dại chen chúc mọc lên.
Nơi này nói là khu dân cư thì chẳng bằng gọi là công viên hay trung tâm dưỡng lão thì đúng hơn, diện tích cực lớn nhưng chẳng có mấy tòa nhà, mỗi tòa lại cách nhau rất xa. Những bức tường đá xám sẫm toát lên vẻ nghiêm trang lạnh lùng, đúng hơn là: từ chối người nghèo từ ngàn dặm…
“Có tiền thì muốn gì cũng được.” Từ phòng bán hàng đến… đến tòa mấy nhỉ? Bạch Tuyết ngồi phịch xuống ghế dài, mở hợp đồng ra xem, à, C14, căn 1501. Nhưng giờ cô mới tới khu A…
Không vội không vội, giữa tiếng chim hót hoa nở mà tắm nắng cũng tuyệt vời. Bạch Tuyết vắt chân, thảnh thơi nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên nền gạch bên cạnh ghế dài, một bầy chim sẻ nhỏ đang tụ tập mổ nhặt cái gì đó, có một con dạn dĩ bay lên, đậu ngay trên đầu gối cô, mũm mĩm, cổ ngắn tũn, cái đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại nhìn cô, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.
Bạch Tuyết nhe răng cười, nghiêng đầu bắt chước nó. Hai bên cứ thế nhìn nhau một lúc, cô bất ngờ vươn tay, nhanh như chớp bóp chặt lấy cổ con chim, nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng đã bị cô siết chặt trong lòng bàn tay.
Xương nó mềm mại, bụng nó mềm mềm căng tròn, đôi chân bé xíu đá loạn trong lòng bàn tay cô, để lại chi chít vết xước, nhưng tiếng kêu chiếp chiếp thảm thiết của nó còn hay hơn bất kỳ khúc nhạc nào, khiến cô cảm thấy khoái chí vô cùng.
Cô nhớ lại ánh mắt đầy hận thù, đau đớn giãy giụa của Từ Chiêu Lâm.
“Hận là tình cảm sâu đậm hơn cả yêu, nếu không thể hận thì cũng không thể yêu chân thành, phải xé linh hồn làm hai nửa, nhất định phải xuyên qua nỗi hận mới có thể yêu.” Cô đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chim nhỏ.
“May mắn đấy, cục cưng.” Cô cười, chụm môi hôn nhẹ lên đầu nó, rồi đột ngột buông tay. Con chim rơi bịch xuống đất, giãy giụa mấy cái mới lảo đảo bay lên, vừa bay vừa rơi, cuối cùng từng chút từng chút bay cao dần, khuất khỏi tầm mắt.
“La la la la…” Bạch Tuyết hài lòng khe khẽ ngân nga, đứng dậy phủi bụi trên quần, ghế dài này chắc lâu lắm không ai ngồi, bụi bám rất dày. Cô cho hai tay vào túi quần, tay phải cầm hộp thuốc lá, tay trái là bông hoa nhỏ làm từ giấy nhăn.
Cô chậm rãi đi tới bên cầu, nhìn bóng mình dưới mặt nước.
“Đóa hoa đỏ… một khúc tình ca bị giày xéo… lưu lạc…” cô vừa hát vừa lấy bông hoa đỏ cài lên tóc mai, mái tóc xoăn tự nhiên của cô lượn sóng như tảo biển, vừa vặn chạm vai.
“Đẹp chết người!” Cô cười, xoay trái xoay phải, tự khen mình còn đẹp hơn cô dâu.
Cứ thế, lững thững dạo chơi, cô cuối cùng cũng đến dưới nhà. Bấm thang máy đi lên, cửa mở, một tầng hai căn hộ. Cô nhìn sang 1502, trên cửa dán chữ “Phúc”, trước cửa đặt một chậu quân tử lan đã héo, từ sau cửa sắt chống trộm vọng ra tiếng đạn súng phim hành động đùng đoàng. Rồi quay sang 1501, đây là nhà mới của cô, có hai lớp cửa bảo vệ.
“Chỉ là một con lùn thôi mà đã sợ thế rồi, lũ đàn ông đúng là xem thường phụ nữ…” Bạch Tuyết khẽ cười, dùng chìa khóa mở cửa.
Một luồng gió mát lùa vào mặt. Phòng khách rất sáng, ánh mặt trời rọi đầy nền gạch xám đậm, ánh vàng lấp lánh. Bên cửa là một tủ áo màu cà phê đậm, góc tường đặt một giá để giày gỗ hai tầng, tầng trên có một đôi dép bông trắng nhỏ nhắn. Cô cởi giày thể thao, thay dép, nó mềm mịn, vừa khít chân.
Cô mang dép lê đi vào phòng khách, hai bên đều là cửa sổ, rèm trắng muốt bay phấp phới trong gió, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Bên tay trái là kệ tivi, màn hình cực lớn, dưới bộ ghế sofa da đen còn lót một tấm thảm len họa tiết dân tộc.
Bên tay phải là bàn ăn vuông bằng gỗ tự nhiên, hai chiếc ghế gỗ, trên tường còn có một lò sưởi, trước lò sưởi đặt một chiếc ghế mây, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Bạch Tuyết ngồi vào ghế mây, hai tay đặt lên bụng, đung đưa nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn đèn chùm kim loại màu bạc treo trên trần nhà, ừm, cô không thích, cô thích những thứ cổ xưa không dính dáng gì tới công nghệ hiện đại.
Cô không có gì làm bèn đứng dậy, lượn một vòng vào bếp, bàn bếp dài rộng mà trống trải, chỉ có một bộ dao đặt trên giá gỗ, ánh dao sáng loáng lạnh lẽo, thực sự là phí phạm một không gian lớn như thế. Bạch Tuyết bước tới, dang tay đo thử, nằm lên chắc vừa khít, nhưng chỉ là với phụ nữ hoặc trẻ em.
“Vĩnh viễn cũng chỉ có phụ nữ và trẻ con.” Bạch Tuyết chống nạnh, đánh giá mặt đá cẩm thạch trắng trống trơn, “Yếu đuối, yếu đuối mới là tội ác lớn nhất.”
Cuối cùng cô lườm một cái đầy bất mãn với bàn bếp không ngắn không dài ấy, mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn, dĩ nhiên chẳng có gì, tủ lạnh còn chưa cắm điện. Cô lại chạy đi mở tivi, may là còn xem được, điều khiển từ xa đặt ngay trên bàn trà bằng kính màu cà phê sẫm.
Khi Từ Chiêu Lâm bước vào, Bạch Tuyết đang nằm dài trên sofa, chống đầu chán chường xem tivi, hàng mi rủ xuống, mắt mở không ra mở, nhắm không ra nhắm. Âm lượng tivi nhỏ tới mức gần như không nghe thấy, chỉ nhìn màn hình mới biết đang chiếu một bộ phim tài liệu trên CCTV9, phim về quá trình sinh sản.
Trên màn hình là hình ảnh một đứa trẻ đầu to thân nhỏ, bụng còn dính dây rốn, cơ thể co quắp như một chú nòng nọc hình người, làn da mỏng tới mức có thể thấy rõ mạch máu bên dưới.
“Đây là lúc bảy tháng đấy, lớn lắm rồi đúng không?”
Bạch Tuyết cầm điều khiển giải thích với Từ Chiêu Lâm đang đứng bên cạnh sofa.
“Những gì cần hình thành đã hình thành gần hết, có thể rời khỏi cơ thể mẹ để sống độc lập.”
Từ Chiêu Lâm đứng ở chân cô, thu lại ánh mắt từ màn hình tivi, trầm mặc nhìn gương mặt cô một lúc, ánh mắt từ từ hạ xuống bụng cô, rồi lại nở một nụ cười giễu cợt nhẹ nhàng, “Học đâu nói đấy giỏi ghê, làm mẹ lần hai nên chuẩn bị kỹ lưỡng hơn? Hay là lần này có tình cảm với đứa nhỏ hơn?”
Bạch Tuyết vẫn đờ đẫn nhìn tivi, lúc này trên màn hình là cảnh một sản phụ đang sinh con, mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết vào mặt, cô ấy gào khóc đau đớn, mặt mày nhăn nhúm méo mó.
“Tại sao lại có tình cảm với đứa nhỏ chứ?”
Bạch Tuyết chăm chú nhìn người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đó, gương mặt xinh đẹp lập thể giờ nhăn nhúm thành một khối thịt đau đớn, “Nó hại tôi thảm như vậy, hận nó, ghét nó mới là chuyện bình thường, đúng không?”
Từ Chiêu Lâm như đã quen với những quan điểm ngược đời của cô, anh bước tới, ngồi vào chiếc sofa đơn bên cạnh, cùng ngây ngẩn nhìn tivi, lúc này sản phụ đã sinh xong, ôm một đứa trẻ quấn khăn trắng, máu và dịch nhầy còn loang lổ, đứa bé há miệng khóc oe oe, da mặt nhăn nhúm như người ngoài hành tinh, thế nhưng người mẹ lại khóc vì hạnh phúc.
“Cũng tùy người thôi.” Từ Chiêu Lâm lẩm bẩm.
“Có người phụ nữ thực sự không thích trẻ con, nhưng nếu đứa trẻ là của người đàn ông mình rất yêu, thì chắc sẽ khác.” Anh ngập ngừng, “Anh cũng không biết nữa, anh chưa từng gặp ba mình. Mẹ anh thì giống như em nói, cảm thấy sinh anh làm lỡ dở việc kiếm tiền của bà ấy, khiến bà ấy xấu đi, cũng như em, chưa từng cho con bú.”
“Đúng là đứa nhỏ đáng thương.” Bạch Tuyết “tách” một tiếng tắt tivi, “Ba không thương mẹ không yêu, lấy một con vợ cũng không yêu mình.”
Trên màn hình đen kịt phản chiếu bóng hai người. Bạch Tuyết nằm dài ra cũng không lấp đầy cả sofa, còn dư nhiều chỗ, vậy mà Từ Chiêu Lâm vẫn co người trong chiếc sofa đơn bé xíu bên cạnh. Cả hai đều lặng lẽ nhìn vào màn hình tối om, chẳng rõ đang nghĩ gì.
“Cho nên mới tách ra.” Từ Chiêu Lâm vẫn nhìn về phía màn hình tối đen.
“Vậy giờ anh còn đến đây làm gì? Không chịu đi? Anh đã đổi mấy vé xe rồi?” Bạch Tuyết lăn mình nằm ngửa, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà trắng toát.
“Vợ chồng bao năm, cũng nên chào tạm biệt một tiếng.” Từ Chiêu Lâm nghe tiếng cô trở mình, quay đầu nhìn cô. Những ngày qua anh luôn cười, như một con chó sói lớn vẫy đuôi theo sau cô, nhưng giờ thì không thể cố gắng được nữa.
Bạch Tuyết từng nói anh diễn tốt, nhưng cô không biết rằng, đó từng là thời gian hạnh phúc họ đã có, chỉ là cô đã ném nó xuống dòng sông ký ức, trôi đi tận đâu mất rồi.
Khi ấy cô mới chỉ có chút dấu hiệu, hay cáu gắt vô cớ, đập đồ, như đang chống lại thứ gì đó vô hình. Nhưng đa phần thời gian cô vẫn như một đứa trẻ, tinh nghịch, hồn nhiên, luôn cần được chăm sóc và yêu thương, giống như mấy ngày này. Đủ rồi, Từ Chiêu Lâm nghĩ, như vậy là đủ rồi, anh thậm chí từng nghĩ cứ như vậy mãi cũng tốt.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể chiến thắng “thứ đó”, bị nó lôi kéo ngày càng sâu. Cô cố ý đập nát hạnh phúc giản dị ấy, như thể chỉ khi phá hủy nó mới khiến cô thấy an lòng, như thể hủy diệt mới là kết cục tất yếu.
Cô điên cuồng muốn đẩy anh ra, làm tổn thương anh, cắt đứt mối liên hệ với anh, dù bây giờ, với một Bạch Tuyết mất trí nhớ, mọi thứ có vẻ ngược lại.
“Thấy anh tội nghiệp quá.” Bạch Tuyết nhìn Từ Chiêu Lâm, rồi từ sofa bò dậy, bò qua thành ghế ngồi hẳn lên người anh, chống tay vào đầu gối anh, cưỡi trên đùi anh.
“An ủi anh một chút vậy.” Cô ngồi trên người anh, ôm lấy cổ anh, nhìn xuống đôi mắt anh, ở đó chỉ còn là khoảng trống, đen ngòm, không còn nụ cười bất cần, không còn d.ục v.ọng tr.ần tr.ụi hay hận thù, chẳng còn gì cả.
“Không muốn à?” Cô nâng mặt anh, tỉ mỉ tìm kiếm trong đôi mắt ấy, nhưng chỉ thấy một cái giếng sâu thẳm.
Trong những mảnh ký ức chớp nhoáng, cô thường nhìn thấy cái giếng đó, khi ấy cô nắm tay ba, nhảy nhót, bởi hôm đó ba đối xử với cô cực kỳ cực kỳ tốt: kẹo hồ lô, rượu ngọt, chè đậu xám, tất cả đều ngọt, ngọt, ngọt. Dù ba vẫn không nhìn cô, nhưng đã nắm chặt tay cô, dắt cô đến công viên, đẩy cô trên xích đu bay thật cao, cao đến mức cô bắt đầu thấy sợ, nắm chặt sợi xích, bàn tay nhỏ toát mồ hôi, nhưng ba cô lại nói: “Không sao đâu.”
“Ba ơi, ba nhìn xem con giỏi không! Cao thế mà con còn chưa rơi xuống!” Cô ngẩng đầu nhỏ lên, kiêu ngạo chạy đến khoe với ba. Nhưng khuôn mặt ba lại cứng đờ, cổ và thân thể cũng cứng đờ, như bị đóng băng, cúi đầu nhìn cô.
“Nghe lời nhé, Tuyết Nhi.” Ông máy móc xoa đầu cô, chỉ xoa một cái, rồi đột ngột bế cô lên, chạy về phía khu rừng rậm rạp xa tít tắp, bóng cây lắc lư vụt qua trước mắt cô, và rồi cô nhìn thấy cái giếng, đen kịt, sâu hun hút không thấy đáy, miệng giếng nhỏ, bên trong không có nước, chỉ có lá khô mục nát.
“Mày nên chết đi.” Đó là câu ba đã nói với Bạch Tuyết lúc cô mới năm tuổi.
Trân Trân cũng năm tuổi, nhưng ba con bé yêu thương con bé, bạn học, thầy cô, thậm chí cả bà ngoại vốn lạnh nhạt cũng bất ngờ yêu quý con bé, ngay cả người bà nội tận bên Úc chưa từng về nước cũng vì con bé mà về nước một chuyến. Tất cả mọi người đều yêu thương Trân Trân. Vẫn chưa đủ, còn phải ép Bạch Tuyết cũng yêu thương nó.
“Anh không muốn sao?” Bạch Tuyết lại hỏi, Từ Chiêu Lâm toàn thân cũng cứng đờ, hai tay đỡ lấy eo cô, như sẵn sàng đẩy mạnh cô ra bất cứ lúc nào.
“Không cần nữa, Bạch Tuyết, tối nay bảy giờ rưỡi anh phải—”
“Tại sao tất cả mọi người đều KHÔNG! YÊU! TÔI!” Bạch Tuyết gào lên như điên, nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt anh, vừa rơi xuống đã có lớp nước mắt mới ùa tới, trong màn nước mắt nhòe nhoẹt, gương mặt anh chỉ còn là một cái bóng mờ mịt.
“Vì tôi rất xấu đúng không? Vì yêu là có điều kiện đúng không? Chỉ có dễ thương, xinh đẹp, thông minh, giỏi giang mới được yêu thương đúng không? Nhưng tôi đã cố gắng lắm rồi mà! Tôi đối xử với các người tệ lắm sao? Hả? Đến chim, cá, sâu bọ, chuột tôi còn không nỡ giết, thế mà các người—lũ súc sinh!”
Tiếng hét của cô càng lúc càng cao, càng lúc càng tuyệt vọng, mắt đỏ ngầu, gần như điên loạn.
“Vậy còn Trân Trân thì sao? Tại sao vừa mới sinh ra nó đã được yêu thương? Tại sao các người có thể vô điều kiện yêu thương nó mà không thể yêu thương tôi như vậy? Tại sao các người vứt bỏ tôi? Nói đi!”
Cô siết chặt cổ áo của Từ Chiêu Lâm, càng lúc càng siết mạnh. Gương mặt anh tím tái như gan heo, trán và hốc mắt nổi đầy gân xanh, nhãn cầu lồi ra, nước mắt từ khóe mắt tràn xuống thái dương, rơi vào tai và tóc.
Cảm giác lạnh buốt nơi cổ họng anh là một con dao sắc bén, từng chút một rạch qua da, máu thấm ra, chảy vào cổ áo.
“Tôi yêu thương Trân Trân, vì con bé là do cô sinh ra.” Từ Chiêu Lâm cười, yết hầu trượt trên mũi dao, nhưng dường như anh không còn cảm thấy đau nữa.
“Còn cô thì sao?” Anh đưa tay từ eo cô vuốt xuống cái bụng nhô cao, “Đứa con trong bụng cô là của ai?”
Keng — tiếng dao rơi xuống đất. “Anh nói gì?” Bạch Tuyết cúi đầu nhìn Từ Chiêu Lâm như nhìn người xa lạ.
“Ha ha, ha ha ha ha, buồn cười chết mất.” Từ Chiêu Lâm ôm lấy eo cô, ngả người lên ghế sofa cười không ngừng, Bạch Tuyết ngã vào người anh, cảm nhận cơ thể anh run rẩy dữ dội.
“Cô có não không vậy, hả? Bây giờ tháng mấy rồi? Cô nói xem, tháng mấy rồi? Cô cái gì cũng quên, chỉ nhớ mỗi chuyện tôi ngoại tình thôi à? Được thôi, tôi hỏi cô từ lúc tôi ngoại tình đến giờ đã mấy tháng rồi? Hả? Con đĩ thối, bụng lớn thế này còn mặt dày đòi tôi đưa tiền!”
Từ Chiêu Lâm cười đến rơi nước mắt, bóp cằm cô, nghịch mái tóc mềm mại của cô, “Nhưng tôi vẫn cho cô, vẫn cho đấy.” Anh vỗ mặt cô, vỗ đến phát ra tiếng “bốp bốp”, “Cô còn muốn thế nào nữa? Hả?”
Máu toàn thân Bạch Tuyết như đông cứng, ngồi đờ trên người anh. Lúc nãy con dao rơi xuống đã cứa rách tay cô, máu từ từ thấm ướt chiếc áo thun xám, nhuộm thành một mảng đen kịt, loang dần ra.
“Từ Chiêu Lâm… tôi không có… tôi không nhớ…” Mỗi câu nói đến đoạn quan trọng lại hóa thành dấu ba chấm. Cô há miệng, răng va lập cập, môi và mặt đều tái nhợt, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy như lá trong gió lạnh.
Lần nào cũng vậy.
Đã từng có lần cô co ro ngồi trong phòng ngủ tối om, ôm gối, khi bật đèn lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lưng tròng, môi đỏ mọng há ra, vừa lau nước mắt vừa nịnh nọt cười: “Em sai rồi, xin lỗi mà, em không cố ý tổn thương Đinh Mãn đâu, em chỉ định cắt móng cho nó thôi, nó cào em, còn cắn em nữa, anh xem này!”
Đinh Mãn là một con mèo Xiêm, Trân Trân nằng nặc đòi nuôi, Từ Chiêu Lâm cố chấp từ chối vì anh biết trước kết cục của nó. Nhưng khi Bạch Tuyết ngước đôi mi cong cong lên cười với anh: “Anh làm ơn bảo nó đừng khóc nữa được không? Em buồn ngủ quá.”
Anh vẫn mua mèo cho Trân Trân.
Tất cả những điều đó anh đều có thể nhẫn nhịn. Cô thất bại trong công việc, cô ốm đau, tâm trạng thất thường, anh đều hiểu. Nhưng còn chuyện kia thì sao?
Cô lết về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, vừa mở cửa đã không thèm nhìn anh lấy một cái. “Em mặc ngược quần tất rồi.” Anh nói, cô chỉ cúi đầu nhìn một cái, rồi “Ồ” một tiếng, vò vò mái tóc xoăn rối bù, lết dép lê vào phòng ngủ. Cô ngủ say như chết, anh lột hết quần áo cô ra kiểm tra, cô cũng chẳng hay biết.
Anh thậm chí còn cho cô cơ hội cuối cùng để giải thích. Anh dễ dàng mở được mật khẩu máy tính của cô, đọc thấy đoạn văn kia, để nguyên ở đó, ngồi trên sofa chờ cả buổi chiều. Trời tối rồi, cô tỉnh dậy, tr.ần tru.ồng đi ra, không mảy may nhận ra sự bất thường, còn cười hỏi anh: “Anh cũng đọc truyện em viết à?”
Lẽ ra anh nên nói hai từ “ly hôn” ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng.
Không nên cho cô cơ hội, để cô vừa dùng ánh mắt dụ hoặc, vừa ngậm lấy dây lưng của anh, nũng nịu bò lên đùi anh, đôi môi mềm mại, ẩm ướt chậm rãi nuốt trọn lý trí của anh.
Thậm chí, thậm chí đến tận cuối cùng, anh vẫn còn ôm hy vọng đứa con trong bụng cô là của mình.
Nhưng khi anh lặn lội từ Thượng Hải bay tới Lan Châu, vừa tới sân bay Trung Xuyên nhìn thấy cô bước xuống từ xe cảnh sát, hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan…
Còn lý do gì để biện hộ nữa đây? Chuyện đó cũng vì cô bị bệnh sao? Cũng không phải lỗi của cô sao?
Vậy thì là lỗi của ai?
Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.
Mấy ngày hạnh phúc này là thứ cuối cùng anh có thể cho cô. Ồ, còn cả căn nhà này nữa, cô thích Lan Châu, thích yên tĩnh, vậy thì để lại cho cô vậy.
Nhưng trong tiềm thức mà chính Từ Chiêu Lâm cũng khó nhận ra, lý do quan trọng nhất khiến anh để cô ở lại đây là vì cô quá nguy hiểm, đối với bất kỳ sinh vật sống nào xuất hiện bên cạnh cô đều quá nguy hiểm. Cứ để cô rời xa đám đông, rời xa những kí.ch thí.ch, giống như một bệnh nhân tâm thần, yên lặng ở đây, muốn viết gì thì viết. Dù sao thì, khi không bị k.ích th.ích, cô miễn cưỡng cũng còn có thể xem như một người bình thường.
Còn về số phận sau này của cô, đã đi tới bước này rồi, chắc cũng không còn liên quan gì đến anh nữa.
“Ban đầu định giấu cô.” Từ Chiêu Lâm, trên mặt đầy máu và nước mắt, nở nụ cười thê lương, vén tóc cô, vuốt ve dái tai cô, “Nhưng vẫn không nhịn được, xin lỗi cô.”
Anh nhẹ nhàng bế Bạch Tuyết dậy, đặt cô lên sofa, “Tôi thực sự phải đi rồi.” Anh lùi hai bước tới bên tivi, nhìn Bạch Tuyết như một con rối đứt dây, ngồi bẹp trên sofa.
“Bạch Tuyết, bao nhiêu năm vợ chồng, những gì tôi có thể làm cũng chỉ đến thế thôi. Tôi thực sự đã làm tổn thương cô, cũng từng mong cô tha thứ cho tôi, nhưng… tôi nghĩ là chính tôi không thể tha thứ cho cô, nên khoảng thời gian này mới khổ sở như vậy. Cô cứ hận tôi đi, như thế cả hai chúng ta đều dễ chịu hơn chút.”
Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, đặc, đỏ tươi, mang theo mùi tanh ngột ngạt. Máu của họ, thoạt nhìn thì giống nhau, cũng nóng hổi như nhau, nhưng đằng sau vẻ ngoài ngọt ngào, đáng yêu kia, trong những khoảnh khắc vô tình và thái độ đối với một số việc, cô lại lạnh lùng như một loài bò sát.
“Bạch Tuyết, lời cuối cùng tôi muốn khuyên cô: đừng đi sai đường, nếu không tôi nhất định sẽ bắt cô.”
Tiếng nước nhỏ giọt lộp bộp vang lên, Từ Chiêu Lâm ngơ ngác nhìn bàn tay mình, lau một cái, máu đã khô. Anh nhìn bàn tay lần nữa, bất chợt tỉnh ngộ, há miệng ngẩn ra hai giây, rồi điên cuồng lao tới, quỳ sụp xuống đất, nắm chặt lấy vai Bạch Tuyết. Nhưng vừa nhìn thấy vũng máu dưới chân cô, anh lập tức buông tay đứng bật dậy, giơ tay ra muốn chạm mà không dám.
“Bạch Tuyết? Bạch Tuyết! Em chảy nhiều máu quá! Có đau không, đau không? Hả? Đi, chúng ta tới bệnh viện, ngoan nào, cố chịu một chút, không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.