“Con nói xem, có phải ba con già rồi không? Ngày càng đãng trí hơn.” Một người phụ nữ trung niên quấn mình trong chiếc áo lông vũ màu trắng, đeo kính gọng vàng, run rẩy trong cơn gió lạnh. Khuôn mặt tròn núp sau chiếc khăn quàng, chị lẩm bẩm với vẻ bất mãn khi trò chuyện với cậu con trai bên cạnh.
Bên cạnh chị là một cậu bé tám chín tuổi, mặc chiếc áo lông vũ màu xanh tím than phồng lên, trông như một chiếc kén nhỏ. Cậu bé rúc vào mẹ, đứng trước cửa khu chung cư, nhíu mày thật chặt, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, gật đầu đồng tình: “Trong tất cả phụ huynh của lớp con, ba con là già nhất. Nữu Nữu nói trông ba giống cán bộ về hưu vậy, vậy mà ba còn không chịu thừa nhận.”
“Con vẫn chơi với Nữu Nữu à?” Nghe nhắc đến cái tên đó, người phụ nữ lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, “Chẳng phải con nói là bạn ấy thân với Lưu Vũ Hiên, nên con sẽ không chơi với bạn ấy nữa sao?”
Mặt cậu bé lập tức đỏ bừng. Sau một hồi do dự, cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Gần đây bạn ấy lại chơi với con rồi.”
Người phụ nữ lắc đầu, trong đầu bỗng xuất hiện một từ: “Chó l.iếm”. Nhưng nghĩ lại, hình như nói con trai mình như vậy không hay lắm, nên chị đành cười gượng, cố gắng an ủi: “Không sao đâu, ba con cũng vậy mà.”
Khi hai mẹ con đang trò chuyện rôm rả, một bóng đen nhỏ vụt qua trước mặt họ. Nhìn thoáng qua, đó là một cô bé mặc áo lông vũ đen, cúi đầu, bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lu-do-cat-lat-tu-dich-mieu-ca/2760666/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.