🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Con nói xem, có phải ba con già rồi không? Ngày càng đãng trí hơn.” Một người phụ nữ trung niên quấn mình trong chiếc áo lông vũ màu trắng, đeo kính gọng vàng, run rẩy trong cơn gió lạnh. Khuôn mặt tròn núp sau chiếc khăn quàng, chị lẩm bẩm với vẻ bất mãn khi trò chuyện với cậu con trai bên cạnh.

Bên cạnh chị là một cậu bé tám chín tuổi, mặc chiếc áo lông vũ màu xanh tím than phồng lên, trông như một chiếc kén nhỏ. Cậu bé rúc vào mẹ, đứng trước cửa khu chung cư, nhíu mày thật chặt, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, gật đầu đồng tình: “Trong tất cả phụ huynh của lớp con, ba con là già nhất. Nữu Nữu nói trông ba giống cán bộ về hưu vậy, vậy mà ba còn không chịu thừa nhận.”

“Con vẫn chơi với Nữu Nữu à?” Nghe nhắc đến cái tên đó, người phụ nữ lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, “Chẳng phải con nói là bạn ấy thân với Lưu Vũ Hiên, nên con sẽ không chơi với bạn ấy nữa sao?”

Mặt cậu bé lập tức đỏ bừng. Sau một hồi do dự, cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Gần đây bạn ấy lại chơi với con rồi.”

Người phụ nữ lắc đầu, trong đầu bỗng xuất hiện một từ: “Chó l.iếm”. Nhưng nghĩ lại, hình như nói con trai mình như vậy không hay lắm, nên chị đành cười gượng, cố gắng an ủi: “Không sao đâu, ba con cũng vậy mà.”

Khi hai mẹ con đang trò chuyện rôm rả, một bóng đen nhỏ vụt qua trước mặt họ. Nhìn thoáng qua, đó là một cô bé mặc áo lông vũ đen, cúi đầu, bước đi rất chậm. Mái tóc dài ngang vai bị gió thổi rối tung, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại xách theo một thùng sữa cùng một hộp trứng, trông nhẹ như thể đang cầm một chiếc thùng giấy rỗng.

Có lẽ đây chính là điều khiến cô ấy trông kỳ lạ. Người phụ nữ trung niên bất giác nhìn theo một lần nữa, định quay đi thì nghe thấy con trai mình reo lên: “Chào dì ạ!”

“Tiểu Bảo, đừng gọi bừa!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay con trai, nhỏ giọng trách mắng. Dáng người và chiều cao kia, cộng với kiểu tóc mái bằng này, nhìn thế nào cũng là một cô bé mà?

Cô gái nhỏ ấy đã đi thêm mấy bước nữa, rồi mới chậm chạp dừng lại, ngẩng đầu lên. Ồ, nhìn kỹ thì đúng là một người trưởng thành, chắc chưa đến ba mươi tuổi.

Trên khuôn mặt tròn nhỏ, nổi bật nhất là đôi mắt và chiếc mũi. Đôi mắt ấy to, lông mi dày, trông như búp bê, rất đáng yêu. Nhưng sống mũi lại cao, thậm chí hơi khoằm, tạo cảm giác khó gần. Còn đôi môi thì nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua. Người phụ nữ trung niên bỗng nhớ đến đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Đại Ngọc trong bản Hồng Lâu Mộng năm 1987 mà mình từng xem.

Một khuôn mặt mang những đường nét đối lập như vậy khiến chị khó lòng đoán được tính cách của cô gái này. Hơn nữa… chị cúi đầu nhìn con trai mình, thấy cậu bé đang cười rạng rỡ. Họ quen nhau sao?

“Mẹ ơi!” Cậu bé chẳng quan tâm cô gái kia có đáp lại hay không, vẫn ngẩng cao đầu háo hức giới thiệu: “Đây chính là dì xinh đẹp mà con kể với mẹ đó! Hôm sinh nhật con, con gặp dì ấy lúc đi mua bánh với ba!”

Cậu bé vui vẻ lay lay tay mẹ, nhưng thấy mẹ vẫn nhìn mình với vẻ bối rối, như thể không nhớ ra, cậu vội bổ sung: “Chính là dì mà ba nói có một ông chồng người Thượng Hải rất dữ ấy!”

“À…” Nghe vậy, chị mới có chút ấn tượng. Hôm đó, con trai cứ lặp đi lặp lại câu chuyện về một dì xinh đẹp đang mang thai mà vẫn hút thuốc. Nhưng lời trẻ con kể thường lộn xộn, không đầu không đuôi, chị cũng tò mò nên đã hỏi chồng.

“Đầu óc có vấn đề. Chắc là trầm cảm.” Lúc ấy chồng chị đang chăm chú vào máy tính, hờ hững đáp vài câu, “Chồng cô ta là người Thượng Hải, cảnh sát, trông có vẻ là cảnh sát hình sự. Hừ, cũng chẳng bình thường gì. Nhìn hung dữ như gì mà ngay cả vợ mình cũng không quản nổi. Có thai rồi mà còn để cô ta hút thuốc. Hai người ngồi với nhau mà chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái, có con rồi mà cứ như người xa lạ.”

Nhớ lại chuyện này, chị vô thức nhìn xuống bụng người phụ nữ đối diện. Phẳng lì. Trong lòng bỗng nhói lên một chút.

Nhưng chị vốn là người nhát gan, lại thấy cô kia đang nhìn mình với vẻ mặt thờ ơ, nên dù hơn người ta cả chục tuổi, chị vẫn vô thức lùi một bước, cười ngượng ngùng chào: “Chào cô.”

Mỗi khi cười, chị sẽ lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ. Nhưng chỉ có một bên, còn bên kia là một chiếc răng bình thường. Kiểu không đối xứng này làm chị trông như một đứa trẻ đang trong giai đoạn thay răng. Cộng với nụ cười ngốc nghếch của mình…

“Chào chị.” Người phụ nữ nghiêng đầu, hứng thú quan sát gương mặt chị một lúc, nhưng không rời đi, cũng không nói thêm gì nữa.

“Con trai tôi kể…” Người phụ nữ vừa định nói gì đó thì ánh mắt chợt bị thu hút bởi chiếc áo sơ mi xanh nhạt lộ ra bên trong áo lông vũ của cô. Thoạt nhìn, nó rất giống sơ mi cảnh phục. Một khi bị máu nhuộm, nó sẽ trở nên nổi bật đến kinh hoàng. Và lúc này, bả vai, xương quai xanh của cô đã bị máu thấm đỏ sẫm.

“Cô gái, cô có sao không? Cô chảy nhiều máu quá!” Lúc này, chị chẳng còn để ý đến chuyện xấu hổ nữa, vội vàng bước lên, vén áo lông vũ của cô gái để xem xét vết thương, lo lắng hỏi: “Có đau không? Chắc đau lắm hả?”

Chị ghé sát lại gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hương thơm từ tóc chị. Cô đứng yên bất động, vì vóc dáng nhỏ bé nên phải hơi ngửa đầu, lặng lẽ quan sát gương mặt đầy lo lắng của người phụ nữ xa lạ kia. Hàng mi dài của cô khẽ run, bàn tay đang cầm thùng sữa chậm rãi siết chặt, mồ hôi bắt đầu rịn ra.

“Chị thơm quá.” Cô cất giọng.

“Hả?” Người phụ nữ trung niên đang đỡ gọng kính, chăm chú kiểm tra vết thương của cô, hoàn toàn không nghe rõ cô vừa lẩm bẩm gì. Đang định hỏi lại thì khóe mắt chị bắt gặp một người đàn ông đang chạy vội đến từ xa.

Người đó mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh tím than, chưa kéo khóa, lộ ra chiếc áo len xám bên trong. Vừa chạy vừa nhìn đồng hồ, trông có vẻ vội vã.

Như nhìn thấy cứu tinh, người phụ nữ vội vẫy tay gọi to từ xa: “Chu Vinh! Nhanh lên! Mau lại đây xem nào!”

Người đứng sau lưng chị cũng nhìn thấy người đàn ông đang chạy đến, vẻ mặt ngoan ngoãn dần biến mất, đôi mày lá liễu nhíu lại chặt chẽ: “Mẹ nó, tên đàn ông thối.”

“Hả? Cô nói gì cơ?” Một cơn gió lớn thổi qua, cuốn đi lời thì thầm nhẹ như muỗi kêu của cô. Người phụ nữ trung niên lo lắng quay đầu lại, “Cái gì thối?”

Giọng cô nhỏ đến mức khó nghe rõ, có lẽ là vì quá đau, quá yếu chăng?

Gương mặt cô lại trở về vẻ lạnh nhạt, nhỏ giọng nói: “Không có gì, tạm biệt.”

Lần này chị nghe rõ rồi. Nhìn thấy cô xoay người rời đi, mà chị còn phải đợi đưa chìa khóa và ví tiền cho chồng, chị bèn cúi xuống dặn con trai: “Tiểu Bảo, mau giúp dì ấy cầm hộp trứng, nói với dì ấy rằng ba con là bác sĩ, để ba giúp dì ấy kiểm tra xem sao.”

“Dạ!” Cậu bé nhanh nhảu đáp, rồi chạy theo cô vào thang máy: “Dì ơi, để con cầm trứng giúp dì!”

Cô quay đầu nhìn cậu, xem như đồng ý để cậu đi theo. Cậu bé cười toe toét, để lộ hàm răng sún, vui vẻ cầm lấy hộp trứng trên thùng sữa, đứng bên cạnh cô rồi bắt đầu luyên thuyên: “Dì sống ở tầng 15 hả? Nhà con ở tầng 13! Dì tên là gì? Dì có đau không? Ba con là bác sĩ gây mê đó, giỏi lắm luôn! Một lát nữa để ba con xem vết thương cho dì nhé?”

Nói xong, cậu bé còn nhìn bụng cô: “Dì ơi, em bé của dì đâu rồi? Sinh ra chưa ạ?”

Cô đứng cạnh cậu, vẻ mặt vô cảm, hàng mi dài rủ xuống như đang dưỡng sức. Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Dì tên là Bạch Tuyết, dì không đau. Dì không ưa ba con, không muốn để anh ta khám cho dì.”

Cô nói đến đây thì cúi xuống nhìn đứa trẻ bên cạnh, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Con dì chết rồi.”

Cô nhìn thấy khóe mắt dài của cậu bé từ từ rũ xuống. Đôi mắt cậu bé đỏ hoe, hốc mắt cũng ửng đỏ. Cô suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Dì chẳng buồn chút nào.”

Cậu bé bỗng im lặng, cúi đầu không nói gì nữa. Thang máy đến tầng 10, Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ nhấp nháy trên bảng điện tử.

“Tên con là gì?”

“Con tên Triệu Thời Dư!” Nghe thấy cô chủ động hỏi chuyện, cậu bé vui hơn hẳn, ngẩng đầu tươi cười giới thiệu.

“Con không mang họ của ba.” Bạch Tuyết vẫn nhìn chăm chú vào con số màu đỏ trên bảng điện tử, đã đến tầng 13.

“Dạ!” Cậu bé gật đầu thật mạnh: “Con theo họ mẹ. Ba con nói, mẹ sinh ra con, một mình nuôi con đến ba tuổi, đã chịu nhiều vất vả, nên con phải theo họ mẹ.”

“Ồ.”

Tầng 15.

Cửa thang máy mở ra.

Bạch Tuyết nhấc chân bước ra, lạnh lùng nói: “Không nhìn ra đấy.”

Cậu bé lon ton chạy theo cô, trông như một cái đuôi nhỏ: “Ba con chỉ trông có vẻ dữ thôi, chứ thật ra tốt bụng lắm. Ở bệnh viện, ba cũng rất quan tâm đến các bạn nhỏ. Nếu dì đau, có thể tìm…”

Cậu bé còn chưa nói xong thì Bạch Tuyết đi trước đột nhiên dừng lại. Cậu bé suýt nữa đâm sầm vào cô. Đang thắc mắc thì cậu nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng trong hành lang mờ tối, tựa lưng vào tường.

Chú ta mặc một chiếc áo lông vũ đen và quần jean, kéo khóa áo lên cao, không nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy làn da chú ta rất trắng, còn trắng hơn cả dì Bạch Tuyết.

“Sao anh tìm được đến đây?” Bạch Tuyết lên tiếng. Giọng nói của cô vẫn rất nhỏ, nhưng sự lạnh lùng và thù địch trong đó khiến cậu bé siết chặt hộp trứng, lo lắng nhìn cô.

Cô vừa dứt lời, đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.

Cậu bé nhìn rõ gương mặt người đàn ông kia, không phải người đàn ông dữ tợn đi cùng cô hôm nọ, mà là một người đàn ông rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn con gái. Nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại không có chút biểu cảm nào.

Anh ta nhìn Bạch Tuyết một lúc, rồi chậm rãi cúi xuống nhìn cậu bé.

“Triệu Thời Dư.”

Bạch Tuyết lên tiếng.

Cậu bé ngước nhìn cô, thấy cô không nhìn mình, nhưng đúng là đang gọi mình.

“Đưa đồ cho dì, về với ba mẹ đi. Sau này đừng theo dì nữa. Còn nữa,” Cô cúi xuống, lạnh nhạt nhìn cậu: “Đây là lần cuối cùng dì nói với con, đừng nói chuyện với người lạ, cũng đừng đi theo người lạ.”

Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng cuối hành lang: “Về nhà khóa cửa lại, ngoan ngoãn ở bên mẹ con, ai gõ cũng đừng mở.”

Cậu bé cảm thấy dì Bạch Tuyết đột nhiên nghiêm khắc quá, không dám nói gì nữa. Cậu nhẹ nhàng đặt hộp trứng lên thùng sữa của cô, vẫy tay nhỏ, lí nhí nói: “Tạm biệt dì Bạch Tuyết.”

Rồi quay người chạy đi.

Đèn cảm ứng trong hành lang lại tắt, mọi thứ trở về yên lặng. Chỉ có tiếng đinh của thang máy và tiếng cabin chầm chậm đi xuống.

“Tiểu Tuyết.” Người đàn ông đứng ở cuối hành lang vẫn không nhúc nhích, chỉ có giọng nói êm dịu vang lên từ bóng tối, “Đừng sợ, tôi chưa vô giáo dục đến mức chạy vào nhà người khác làm càn đâu.”

Bạch Tuyết đứng yên, không nói gì.

Người đàn ông trong bóng tối tiến lên một bước rồi dừng lại, lại thử bước thêm một bước nữa. Cuối cùng, anh ta chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, dừng lại cách cô khoảng nửa mét: “Đồ nặng, để tôi cầm giúp.” Anh ta vươn tay về phía cô.

“Tay anh khỏi rồi à? Nhanh vậy?” Bạch Tuyết xách đồ, mặt không đổi sắc, vòng qua anh ta đi đến cửa nhà mình.

Cô đặt đồ xuống đất, lấy chìa khóa từ túi quần ra mở cửa, rồi không đóng cửa, chỉ cởi giày thể thao và áo lông vũ ở cửa, đi chân trần trong đôi dép bông vào phòng khách.

Người đàn ông theo sau, cúi xuống nhặt đồ ở cửa. Tay phải cầm hộp trứng, tay trái xách sữa, đứng trước cửa hỏi: “Cần tôi thay giày không?”

“Không có dép cho anh, vào đi.”

Bạch Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu, chỉ còn lại áo ngực. Băng gạc trên vai đã thấm máu, vết thương loang lổ, nhìn mà đau lòng.

Người đàn ông vẫn lịch sự cởi giày ở cửa, chỉ đi tất vào phòng. Bước vào phòng khách, anh ta lập tức nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me nhưng cũng đầy xuân sắc trước mắt. Anh ta đứng yên một giây, sau đó quay người đi vào bếp, đặt đồ trên tay xuống kệ bếp.

“Tìm dao à?” Bạch Tuyết ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu lười nhác. Cô thản nhiên giật mạnh lớp băng gạc đỏ thẫm, ném xuống bàn trà, “Nôn nóng vậy? Lại muốn đánh lén tôi hay gì?” Nói xong, cô phì cười khinh bỉ: “Đồ chơi bẩn.”

“Cũng không hẳn là đánh lén đâu.” Người đàn ông đứng trong bếp, nhìn bộ dao đầy đủ trên giá. Những lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Anh ta rút ra một con dao nhỏ, cầm trong tay, ngón tay khẽ bật vào lưỡi dao. Một tiếng voong vang lên như ong vỡ tổ, “Hôm đó tôi đợi em ăn xong, ra tay ngay trước mặt em, lại còn dùng con dao nhỏ nhất. Tôi đã nhường em nhiều lần rồi, chỉ là em phản ứng quá chậm thôi.”

Nói xong, anh ta cắm con dao trở lại giá, lặng lẽ rời khỏi bếp, đến bên ghế sô pha và ngồi xuống cạnh cô. Anh ta nhìn cô đổ cồn lên khăn giấy ướt để lau vết thương.

Cồn nhỏ xuống sàn, loang thành từng vệt.

Tóc cô bị mồ hôi thấm ướt, bết vào khuôn mặt tái nhợt. Đôi môi hoàn toàn không có chút huyết sắc. Nhưng cô vẫn giữ vẻ dửng dưng, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta một cái.

“Tôi đã bỏ dao xuống rồi.” Anh ta chống khuỷu tay lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa tay mình. Trên mu bàn tay trơn láng, chỗ hổ khẩu xuất hiện một vết cắt. Anh ta nhìn vết thương ấy, giọng nói dịu dàng: “Em cũng nên bỏ dao xuống đi, phải không?”

“Không được.”

Bạch Tuyết dứt khoát từ chối, “Đây là nhà tôi, luật do tôi đặt ra. Không thích thì biến đi.”

Cô tùy tiện lau qua vết thương, rồi lau luôn cả vệt máu ở vai, cổ và ngực. Sau đó chẳng buồn quan tâm gì nữa, ngả người lên ghế sô pha, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

“Tiêu Vũ, anh đến tìm tôi không phải để giết tôi. Chẳng lẽ là đến để tán gẫu?”

“Không được sao?” Tiêu Vũ nở nụ cười đầu tiên trong ngày, ôn hòa như một quý ông lịch thiệp nhất thế giới, “Hay là Tiểu Tuyết sợ rồi? Sợ tôi lại ra tay bất ngờ? Nếu vậy thì sớm muộn gì em cũng chết thôi. Vì chẳng có thằng ngu nào muốn giết em mà lại báo trước đâu.”

Anh ta cúi xuống lấy một tờ khăn giấy ướt, đổ cồn vào. Một giọt cũng không rớt ra ngoài. Sau đó, anh ta lật tay đặt mạnh lên vết thương của cô.

Bạch Tuyết run bắn lên, cả người bật khỏi ghế sô pha. Bản năng khiến cô thò tay xuống dưới nệm, nắm chặt cán dao. Ánh mắt cô lạnh lẽo và đầy sát khí, như một con thú nhỏ bị thương, đang rú lên, nhe móng vuốt, cong lưng chuẩn bị nhảy bổ vào đối thủ, liều mạng một trận không còn đường lui.

“Khử trùng thôi.” Tiêu Vũ chẳng hề để ý đến cơn giận dữ đang sôi trào trong cô. Anh ta thản nhiên rút khăn giấy ra ném qua một bên, rồi đổ bột thuốc trực tiếp lên vết thương.

Đau đến mức Bạch Tuyết nghiến răng ken két. Mồ hôi túa ra từ trán cô, chảy dọc theo sống mũi cao thẳng, đọng lại nơi chóp mũi, rồi rơi xuống mặt sàn yên tĩnh, phát ra một tiếng tách khẽ khàng nhưng nặng nề.

Bạch Tuyết căng cứng toàn thân, siết chặt con dao đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. 

Nhưng Tiêu Vũ vẫn bình thản, như thể đang băng bó cho một bệnh nhân bình thường trong bệnh viện.

Anh ta rút một dải băng gạc dài, cẩn thận cắt ra, rồi từng vòng từng vòng quấn quanh vai cô, xuyên qua nách, buộc chặt vết thương sâu do chính tay anh ta gây ra.

Gương mặt anh ta chuyên chú và tỉ mỉ, như thể đang gói một món quà độc nhất vô nhị.

“Em có vui không?” Hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, “Vui khi đâm tôi một nhát?”

“Chẳng phải đây là điều em luôn theo đuổi sao? Cảm giác giết chóc, nhìn một sinh vật đang sống động dần dần trở nên lạnh lẽo, cứng đờ trong tay mình… Một kẻ luôn bị người khác thao túng, giờ cuối cùng cũng có thể thao túng kẻ khác. Vui chứ? Đôi lúc, tôi cảm thấy những kẻ bị tôi phanh thây thành một đống thịt nát chính là bản thân tôi hồi còn yếu đuối, vô dụng.”

“Không biết.” Bạch Tuyết cảm giác cơn đau đã dịu bớt, cô mệt mỏi tựa vào ghế, giọng khàn khàn: “Có lẽ là vậy.”

“Em có cầu xin tôi không? Xin tôi tha cho em?” Tiêu Vũ quấn lớp băng cuối cùng, dán cố định bằng băng keo y tế, rồi tựa lưng ra sau, lùi lại để chiêm ngưỡng thành quả, “Nếu Tiểu Tuyết mở lời cầu xin, nể tình chúng ta tâm đầu ý hợp, có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút.”

“Đùa kiểu gì vậy?” Bạch Tuyết ngửa đầu dựa vào thành ghế, ánh mắt dõi theo vầng sáng ấm áp của ánh nắng chiều hắt lên trần nhà, “Ai giết ai còn chưa chắc đâu.”

Tiêu Vũ rút thêm vài tờ khăn giấy, lau sạch vết máu trên vai và cổ cô. Khi xuống đến ngực, anh ta tránh chỗ có áo lót, khéo léo lau những vệt máu bám dính. Chẳng mấy chốc, trên bàn trà đã chất đống một chồng khăn giấy nhuốm đỏ.

Tiêu Vũ ngồi sát cô, bắt chước tư thế của cô, cùng tựa vào ghế sô pha. Anh ta nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô.

Bạch Tuyết thở d.ốc dần đều trở lại. Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trong chốc lát.

“Điện thoại của tôi có phải đang ở chỗ anh không?” Cô vẫn nhìn trần nhà, giọng khàn khàn: “Có tin gì của tôi không?”

“Không.” Tiêu Vũ chăm chú quan sát hàng mi run nhẹ của cô, “Không có bất cứ tin nhắn nào cả.”

Một khoảng im lặng kéo dài.

“Ừ.” Giọng cô khản đặc, khẽ khàng đáp lại, “Anh ta bỏ tôi còn dễ dàng hơn cả tôi bỏ anh ta.”

“Dù sao thì lúc trước, anh ta tìm đến tôi cũng chỉ là tiện thể mà thôi.”

“Em làm tôi tò mò đấy.” Tiêu Vũ cười, ánh mắt cong lên. Anh ta cởi áo khoác lông vũ, đắp lên người Bạch Tuyết đang chỉ mặc áo ngực. Cô không động đậy, vẫn đắm chìm trong ký ức của mình. Đôi mắt nửa khép nửa mở.

“Anh ta đến ngân hàng của chúng tôi để điều tra vụ án, tôi là nhân chứng duy nhất. Tôi nhớ hôm đó trời rất nóng, anh ta rất thiếu kiên nhẫn. Khi đưa thẻ cảnh sát cho tôi xem, anh ta chỉ lắc lắc qua loa, giọng nói thì gay gắt, cũng không cười. ‘Hai ngày trước thôi mà cô đã không nhớ rồi sao?’ – anh ta cứ thế mà quát lên. Tôi nói tôi không nhớ. Cái biểu cảm đó của anh ta lúc ấy làm tôi chỉ muốn chọc mù mắt anh ta. Sau đó, tôi bị anh ta kéo vào văn phòng. Nhìn qua cũng thấy được anh ta rất muốn phá án, dù trong lòng có khinh thường tôi thế nào thì vẫn cố tỏ ra hòa nhã. Đến khi tôi nhớ ra mọi chuyện, anh ta lập tức đổi giọng, nở một nụ cười, kiểu cười hời hợt như khi người ta cười với một cậu bé bán báo hay nhân viên mở cửa khách sạn. Chỉ là một nụ cười qua loa, như thể những lời quát tháo ban nãy hoàn toàn không còn giá trị nữa.”

Tiêu Vũ cũng nhìn Bạch Tuyết và mỉm cười. Môi anh ta trắng bệch, đó là điểm duy nhất để lộ sự yếu ớt của anh ta, thậm chí còn yếu ớt hơn cả Bạch Tuyết, người đang đầy máu. Nhưng cô không nhận ra sự bất thường của anh ta, vẫn cứ tiếp tục nói: “Một buổi chiều nọ, khi anh ta đến nhà một người phụ nữ khác qua đêm và đi ngang qua nhà tôi, tôi đã nhìn thấy anh ta từ xa. Anh ta đeo kính râm, vẫn là cái dáng vẻ cau có khó chịu ấy, nhưng lại xách theo một ly trà sữa. Trông thật buồn cười. Thế là tôi dội xuống nửa bình nước, làm anh ta ướt như chuột lột.”

“Phụt!” Tiếng cười bật ra từ môi Tiêu Vũ, “Hình phạt đâm thủng mắt biến thành trận chiến nước à?”

“Hừm, đúng vậy.” Bạch Tuyết cũng cười, “Có lẽ hôm đó tôi tâm trạng tốt.”

“Anh ta tức lắm, chỉ tay vào tôi mà chửi ầm lên. Cả khu dân cư đều nghe thấy tiếng anh ta chửi bới. Nhưng đang chửi thì anh ta nhận ra tôi, liền giật kính râm xuống rồi hét lớn: ‘Xuống đây!’ Tôi vừa xuống liền bị anh ta mắng cho một trận té tát, nói tôi ném đồ từ trên cao xuống, toàn mấy lời nhảm nhí. Sau đó, chẳng hiểu sao anh ta lại lôi tôi đến một cái đình nhỏ, kể với tôi về vụ án trước đây, nói đã phá xong thế nào, đủ chuyện linh tinh. Tôi nhận ra anh ta muốn ngủ với tôi. Đàn ông đúng là kỳ quái, rõ ràng xem thường tôi, ghét bỏ tôi ngu ngốc, nhưng ngủ với tôi thì vẫn được…” Cô vừa nói vừa nhìn sang Tiêu Vũ.

“Anh nói xem, có phải là một sự khởi đầu qua loa không? Trên đường đi ngủ với người phụ nữ khác tiện tay mang cho tôi một ly trà sữa, tiện thể đứng nói chuyện với tôi ở đình nhỏ, tiện thể đưa tôi một tấm danh thiếp rồi biến mất hoàn toàn… Cuối cùng vẫn là tôi đi tìm anh ta. Tôi nhờ anh ta giúp tôi. Tôi bị một bà già đánh. Bà ta muốn đặt lại mật khẩu thẻ ngân hàng của chồng mình, tôi không đồng ý, bà ta liền tát tôi một cái ngay tại chỗ.”

Tiêu Vũ vén mái tóc ướt mồ hôi của cô, đầu ngón tay chạm nhẹ sau tai cô. “Em thực sự cần anh ta giúp sao?”

Bạch Tuyết bật cười ngốc nghếch. “Tất nhiên là không. Về sau tôi gặp được chồng bà ta. Tôi chỉ cần nói thẳng sự thật với ông ta. Vậy là khi bà già ấy quay lại ngân hàng, mặt đã bầm tím một mảng, còn chống gậy, đi đến cửa thì trượt chân ngã ngồi trên bậc đá. Tôi còn tốt bụng đỡ bà ta dậy nữa chứ!”

Cô cười đến mức không thở nổi, vừa cười vừa lắc đầu, “Anh ta vô dụng quá. Nhờ anh ta giúp có ích gì? Kiểm tra thương tích, báo cáo này nọ, phiền phức chết đi được. Tự tôi ra tay còn nhanh hơn.” Nói xong, nụ cười của cô dần trở nên lạnh lẽo.

“Nhưng nếu không gọi điện cho anh ta, làm sao tôi có thể gặp lại anh ta đây?” Bạch Tuyết nói xong liền móc từ túi quần ra một hộp thuốc lá, nhanh chóng lấy một điếu ngậm vào miệng. Đốm máu dính vào đầu điếu thuốc. Một tiếng “xoẹt” vang lên, ánh kim loại lóe sáng, chiếc bật lửa của Tiêu Vũ được đưa đến, châm thuốc cho cô.

Khói xám trắng từ điếu thuốc lơ lửng bay lên, lan tỏa mùi bạc hà nhàn nhạt.

“Anh ta là người quá dịu dàng, quá do dự. Khuôn mặt hung dữ, há miệng ra là gầm gừ quát tháo, nhưng chỉ cần xoa đầu anh ta một cái, anh ta sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi, liế.m tay tôi. Vậy nên dù có muốn vứt bỏ tôi thế nào đi nữa, chỉ cần tôi không buông tay, anh ta cũng sẽ không nỡ…” Bạch Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng chiều ấm áp đến mức khiến người ta buồn ngủ. Cô nheo mắt cười, “Nhưng giờ tôi buông tay rồi. Anh xem, anh ta đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại, như thể trút được gánh nặng.”

“Em có thể gọi cho anh ta một lần nữa.” Tiêu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve vành tai lạnh lẽo của cô, “Bão cát ở Bạch Ngân rất dữ dội, em phải cẩn thận đấy.”

Bạch Tuyết nheo mắt, ánh mặt trời chói lóa. Ở góc mái hiên trên ban công, một tấm mạng nhện giăng kín, một con côn trùng nhỏ bị mắc kẹt. Ở cuối mạng nhện, một con nhện đỏ lao nhanh về phía con mồi, đến mức cả mạng nhện cũng rung lên.

“Sao anh biết anh ta ở Bạch Ngân?” Cô lười biếng hỏi.

“Trong bệnh viện, khi các em nói chuyện, tôi ở ngoài cửa.” Ngón tay Tiêu Vũ lướt nhẹ qua cổ cô, rồi đổi thành tư thế nửa nắm, bao trọn lấy chiếc cổ mảnh mai.

“Thật sao?” Bạch Tuyết nghiêng đầu, nhìn con nhện đỏ xé nát con mồi, chỉ còn lại hai chiếc râu, cái miệng đầy răng cưa vẫn đang nhai, “Tôi không nhớ nữa.”

Cô nói rồi đứng dậy, rút con dao giấu dưới ghế sô pha, cầm chặt trong tay đi về phía phòng ngủ.

“Tôi mệt rồi, đi ngủ đây. Anh cứ tự nhiên.”

Cô vào phòng, c.ởi quần thể thao, chỉ mặc đồ lót rồi chui vào mền, nằm nghiêng, co người lại như một bào thai. Tay nắm chặt con dao giấu dưới gối. Căn phòng tối mịt, chỉ có chút ánh sáng len qua rèm xám. Đúng là nên ngủ một giấc say sưa, quên hết ngày tháng.

Cô mệt quá rồi, cảm thấy cuộc đời này thật vô vị. Không có gì đáng lưu luyến. Dù có ai đó vào bếp lấy dao, cắt ngang chiếc cổ mỏng manh này, cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cửa mở rất khẽ. Anh ta không chỉ đi không gây tiếng động, mà cả hơi thở cũng nhẹ bẫng. Một người phải sống thận trọng đến mức nào mới luyện được kỹ năng này?

“Anh không mệt sao?” Cô khẽ hỏi.

“Có chứ.” Giọng anh ta trầm thấp, khác hẳn mọi lần. Hóa ra đây mới là giọng thật của anh ta.

Bạch Tuyết cảm thấy chiếc giường lún xuống. Anh ta nằm xuống bên cạnh, chần chừ một giây rồi vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay to lớn áp lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Anh có bao giờ mong muốn trở thành một người bình thường không?”

“Muốn chứ.” Tiêu Vũ vùi mặt vào tóc cô, khẽ thì thầm, “Ngay bây giờ.”

Anh ta hôn nhẹ lên cổ cô, men theo làn da tr.ần tr.ụi hôn xuống bờ vai, xương bướm. Một tiếng tách vang lên khi anh ta cởi móc áo ngực cô. Bạch Tuyết cảm thấy trước ngực trống rỗng, rồi ngay sau đó, một đôi tay mịn màng chạm lên bầu ngực mềm mại, xoa nắn ve vuốt.

Khi làn da nhạy cảm nhất bị chạm vào, Bạch Tuyết mới chậm chạp nhận ra lý do tại sao ngón tay anh ta lại mịn màng hơn người bình thường.

Anh ta không có dấu vân tay.

“Anh ta cũng làm thế này với em sao?” Tiêu Vũ nhẹ nhàng lật vai cô, để cô nằm ngửa. Anh ta chống người phía trên cô, hai chân mở ra, chen giữa đôi chân cô. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, từng chút một, dần dần trở nên thành thạo. Anh ra m.út lấy môi cô, li.ếm m.út, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, nụ hôn ướt át nóng bỏng, hơi thở lạnh lẽo dần trở nên dồn dập và nóng rực.

Mũi dao của cô đang lướt trên lưng anh ta, nhắm ngay cột sống. Nhưng anh ta vẫn mở mắt nhìn cô, nhẹ nhàng cắn m.út chiếc cằm tròn và chiếc cổ thon của cô. Đôi mắt đen như lá liễu của anh ta phản chiếu ánh sao vụn vỡ.

Anh ta kề sát bên tai cô, thì thầm thân mật. Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ có thể thở d.ốc, vùi mặt vào hõm cổ cô, áp má lên bầu ngực trần của cô.

“Nhưng hy vọng vốn dĩ vô nghĩa. Từ nhỏ tôi đã biết hy vọng chẳng có tác dụng gì. Tôi không thể yêu em như anh ta, cũng không thể khiến bụng em mang thai một sinh mệnh chỉ thuộc về hai chúng ta.” Anh ta lật người nằm ngửa, nhìn lên trần nhà tối đen, “Hôm nay tôi giết một người, kẻ đã hủy hoại đời tôi. Ông ta họ Chung, là viện trưởng cô nhi viện của chúng tôi. Ông ta bán tôi đi khi tôi mới bảy tuổi… Không, đúng hơn là cho thuê. Ai muốn chơi cũng có thể ‘thuê’ tôi từ ông ta, như thuê một đĩa phim lậu vậy. Chỉ cần trả chút tiền là được. Ông ta muốn kiếm tiền, còn chúng tôi là cái cây rung lắc ra tiền của ông ta. Em có biết loài ác quỷ thực sự là ai không? Chính là con người. H.am m.uốn, h.am m.uốn vô cùng tận. Khi có tiền, có quyền, khi đã chán chơi phụ nữ, khi chẳng còn người phụ nữ nào thỏa mãn được chúng, thì chúng nhìn đến chúng tôi, những đứa trẻ không ai cần, những cánh tay mềm mại, những cơ thể nhỏ bé. Chơi đùa đến khi hỏng thì ném đi là xong…”

Anh ta vừa nói vừa quay đầu nhìn Bạch Tuyết, “Bạch Tuyết, có một câu tôi chỉ hỏi em một lần.”

Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt anh ta sáng lên, lấp lánh như những mảnh vỡ. Bạch Tuyết chợt nhớ trong thế giới động vật có nói rằng cá sấu, thằn lằn và rắn cũng biết rơi nước mắt.

“Em có thể ở bên tôi không? Chỉ hai chúng ta. Không có Trân Trân, không có cảnh sát Từ, không có ai đến quấy rầy. Em có đồng ý không?”

Bạch Tuyết mở mắt trừng trừng nhìn bóng tối, nghe tiếng chim sơn ca ríu rít ngoài cửa sổ.

Tiêu Vũ bật cười, quay mặt đi, “Ừm, xem ra là không đồng ý rồi.”

“Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé?” Anh ta dùng mu bàn tay vuốt ve gò má cô, lần xuống cổ, đến vết thương trên người cô, cẩn thận mơn trớn như một kẻ si tình, “Cảnh sát Từ, Trân Trân, gia đình mà em yêu quý, và cả chính em, tất cả đều là vật cược. Nếu em thua, em và họ sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi. Chơi không?”

“Haha, buồn cười chết mất.” Bạch Tuyết bật cười, đến mức vết thương suýt bung ra, “Vậy nếu tôi thắng thì sao? Nhiều mạng người như vậy, anh lấy gì trao đổi với tôi?”

“Đừng lo.” Tiêu Vũ rút tay về, “Phần thưởng của em, đến khi thắng em sẽ biết. Em chắc chắn sẽ hài lòng.”

“Được rồi, hôm nay bị thương, tôi có hơi mệt.” Anh ta trở mình, ôm chặt lấy Bạch Tuyết, giọng khàn khàn trầm thấp, “Ngủ với tôi một lát, tối nay cùng tôi đi dạo Lan Châu nhé. Bao năm rồi, tôi chưa từng đi dạo nơi đó một lần cho ra hồn.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.