“Cô nhóc, ăn khỏe thật đấy.” Trong tiệm mì bò chật ních người, một người phụ nữ nhỏ bé thu mình vào góc, bị đám đông chen chúc đến mức dán sát vào bức tường gạch men trắng. Cô giữ lấy tô mì lớn, húp sùm sụp, ăn đến cay xé làm hai mắt đỏ hoe. Trên bàn trước mặt cô chất hai cái tô lớn hơn cả đầu mình, đã trống trơn.
Hai ông bà già ngồi đối diện, mỗi người chỉ mới ăn được nửa tô mì mà đã không thể ăn thêm nữa, liên tục đưa mắt nhìn cô. Hơn bảy mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên họ thấy một cô gái nhỏ mà có sức ăn kinh khủng đến vậy.
“Ừm, vừa mới về.” Người phụ nữ gật đầu, gắp một đũa mì to đùng nhét vào miệng, hai bên má phồng lên như một con chuột hamster.
Hai ông bà nhìn nhau cười: “Chả trách nhỉ, người trẻ Lan Châu ra ngoài chắc không ăn được mì bò đúng không? Chắc thèm chết đi được!”
Cô không nói gì thêm, chỉ bưng tô lên, ừng ực uống một ngụm mước mì bò lớn, hai má phập phồng nhai hết đống mì, rút khăn giấy lau miệng hai cái, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi, để lại hai ông bà già ngồi ngơ ngác nhìn nhau.
Cô vén rèm cửa, bước xuống bậc thềm đá, đứng trên khoảng sân lát đầy phiến đá xanh, móc một chiếc tăm ra, híp mắt thong thả xỉa răng. Ánh nắng ấm áp khiến người ta buồn ngủ, nhất là khi cô vừa ăn no, cảm giác như não cũng ngừng hoạt động.
Nhưng mà, đầu óc cô vốn đã không mấy nhanh nhạy, nghĩ được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lu-do-cat-lat-tu-dich-mieu-ca/2760675/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.