🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mãi đến khi xe dừng dưới khách sạn, Lâm Sí vẫn còn liên tục xác nhận lại với Lý Đình Ngôn: “Tôi tham dự đám cưới với anh không gây phiền phức cho anh thật chứ?”

Lúc nãy cậu đưa ra đề nghị đó trong lúc bốc đồng, giờ não đã hạ nhiệt, cậu cũng bình tĩnh lại rồi.

Bản thân cậu thì chẳng sao, đã come out với bạn bè xung quanh lâu rồi nên không mấy bận tâm, nhưng trông Lý Đình Ngôn nghiêm túc như vậy, nhìn qua là biết xuất thân từ gia đình nền nếp, chưa chắc tự do như cậu.

Cậu nói ngắn gọn: “Trong đám cưới sẽ có người quen của anh, nếu họ thấy bên cạnh anh là một gương mặt xa lạ, lại còn là con trai, lỡ có ai lắm chuyện truyền về nhà anh thì chẳng phải phiền phức sao?”

“Không phiền gì hết,” Lý Đình Ngôn lại rất hững hờ, “Ở đó nhiều người vốn không quen biết tôi, mà có quen cũng chẳng sao.”

Vòng bạn bè của Hứa Mục và anh vốn không giao thoa nhiều, tuy có vài người bạn chung quen từ thời đi học, quan hệ khá tốt, nhưng đều không phải kiểu người nhiều chuyện, mà có thể họ đã sớm đoán ra xu hướng tình d.ục của anh rồi.

Ngoài những người đó, những khách mời còn lại đều là bạn bè hoặc đồng nghiệp của Hứa Mục và cô dâu, hoàn toàn chẳng có liên hệ gì với anh.

Huống chi, dù tất cả đều biết anh dắt theo một cậu trai trẻ tuổi, xinh đẹp thì đã sao.

Trong vòng xã giao mà anh lớn lên, những chuyện phóng túng hoang dâm chẳng thiếu gì.

Anh như thế cùng lắm chỉ bị nói là trẻ người non dạ.

Nghĩ tới đây, khoé môi Lý Đình Ngôn hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh nhạt.

“Vậy thì tôi mặc kệ đó nha.” Lâm Sí nhún vai, Lý Đình Ngôn đã nói vậy, sau này có gì xảy ra cũng không liên quan đến cậu.

Cậu lén cử động cơ thể, cảm thấy thắt lưng vẫn còn hơi ê ẩm vì dùng sức quá độ tối qua, may mà phía sau có gối dựa.

Cậu nghiêng mắt quan sát Lý Đình Ngôn.

Sau khi quyết định mang cậu đi dự hôn lễ, trợ lý của Lý Đình Ngôn đã gấp rút mang đến một bộ vest, tuy là đồ may sẵn, nhưng lại rất vừa với vóc dáng của cậu.

Lý Đình Ngôn còn giúp cậu thắt nơ cổ.

Từ lúc gặp nhau ngày hôm qua đến giờ, Lý Đình Ngôn vẫn luôn là một quý ông dịu dàng lịch thiệp, dù bản thân mang khí chất cao quý bẩm sinh, nhưng nhờ cách cư xử phải phép, anh không hề khiến người ta cảm thấy xa cách.

Nhưng giờ rời khỏi khách sạn, có lẽ do sắp đến lễ cưới nên tâm trạng cũng bị ảnh hưởng, Lý Đình Ngôn trở nên trầm lặng hơn, yên lặng ngồi ở hàng ghế sau, góc nghiêng nét nào ra nét đó, đôi mắt tựa viên ngọc vô cơ, đẹp thì có đẹp, nhưng lại chẳng có độ ấm.

Người này bây giờ hoàn toàn không giống với người âu yếm thân mật với cậu tối qua.

Cũng dễ hiểu thôi.

Lâm Sí cảm thông nghĩ thầm, đổi lại là cậu, nếu sắp phải chứng kiến người mình thích đi lấy người khác, có khi còn muốn cho nổ tung cả nơi tổ chức đám cưới ấy chứ.

Không, cậu còn chẳng đến dự đám cưới cơ.

Cậu sẽ bùng nổ ngay khi nhận được thiệp mời, xé nó thành từng mảnh rồi ném trả lại, phá bỏ cái thứ gọi là tình bạn.

Cậu không thể đóng vai người tốt được.

.

Hơn một tiếng sau họ mới đến nơi, lúc Lâm Sí xuống xe, Lý Đình Ngôn lịch thiệp đưa tay ra đỡ cậu.

Lâm Sí lại né đi, “Không cần đâu.”

Cậu đâu yếu đuối đến mức đó.

Xuống xe xong, Lâm Sí ngước nhìn toà kiến trúc cổ kính mang dấu vết của thời gian trước mắt.

Đám cưới của Hứa Mục được tổ chức tại một biệt thự cổ trăm năm tuổi, bao quanh bởi cây cối xanh mát, lối vào khu vườn có nhân viên tiếp đón.

Dù đang tổ chức tiệc cưới, có thể nghe thấy tiếng cười nói râm ran bên trong biệt thự, nhưng ấn tượng đầu tiên nơi này mang lại vẫn là sự yên tĩnh.

Căn biệt thự với tông màu xám tro và trắng làm chủ đạo. Hiện giờ là đầu xuân, tiết trời chưa quá nóng, dây leo xanh đã bò lên tường, nở ra những chùm hoa trắng nhỏ li ti.

Cậu vào cùng Lý Đình Ngôn, tuy hai người không quá thân mật, giữa họ còn có chút khoảng cách, nhưng đứng cạnh nhau lại rất hài hoà, thu hút không ít ánh nhìn từ khách mời.

Băng qua khu nhà chính, họ mới đến được sân sau.

Trong sân, tiếng nhạc và tiếng nói cười bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Lý Đình Ngôn đột nhiên dừng bước.

Lâm Sí nhìn theo ánh mắt anh, thấy nhân vật chính của hôn lễ hôm nay đang đứng gần hành lang hoa cách đó không xa trò chuyện cùng khách mời.

Người mà cậu chú ý đầu tiên lại là cô dâu.

Cô dâu mặc váy cưới đuôi cá màu trắng, làn da màu mật ong, nụ cười rạng rỡ, khí chất khoáng đạt, không phải kiểu xinh đẹp dịu dàng, nhưng nhìn một cái là khiến người ta có thiện cảm, lúc nói chuyện thì biểu cảm sinh động, trông vô cùng hoạt bát và tự nhiên.

Chú rể thì ngược lại, dịu dàng, dè dặt hơn nhiều, thậm chí còn hơi ngại ngùng. Đúng như Lý Đình Ngôn nói, anh ta có ngoại hình nho nhã, giống một thư sinh được nuôi dạy trong gia đình có học thức, ôn hòa như ngọc.

Nhưng nếu so với đẳng cấp dung mạo của Lý Đình Ngôn thì rõ ràng có phần kém hơn.

Tuy nhiên hôm nay trời nắng đẹp, trong sân được trang trí bằng hành lang kết hoa tươi, thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận, cô dâu chú rể đứng cạnh nhau, ánh mắt trao nhau đầy tình cảm và dịu dàng.

Dù là người ngoài cuộc như Lâm Sí cũng cảm thấy hai người đó thật sự xứng đôi.

Khó trách Lý Đình Ngôn chẳng có cơ hội chen vào, Lâm Sí không nhịn được nghĩ thầm, hai người này vừa nhìn đã biết là thật lòng yêu nhau, còn vô cùng bổ khuyết cho nhau.

Kiểu quan hệ thế này vốn rất vững chắc.

Lý Đình Ngôn cũng nhìn cặp đôi mới cưới ấy, nhìn một lúc, anh khẽ hỏi: “Trông cậu ấy rất hạnh phúc, đúng không?”

Lâm Sí phản ứng một lúc mới nhận ra anh đang nói đến Hứa Mục.

“… Ừ.”

Lý Đình Ngôn lại không nói gì nữa, hàng mi khẽ cụp xuống.

Anh và Lâm Sí đứng ở một góc hành lang, bên cạnh là cột trụ điêu khắc màu trắng, ánh nắng khi chiếu đến nơi này liền trở nên nhạt nhòa, chỉ còn sót lại chút sáng yếu ớt, rơi trên gương mặt anh cũng chẳng còn độ ấm, chỉ đủ làm nổi bật trán và hàng mi mắt anh.

Anh im lặng, không rõ đang nghĩ gì, nhưng khoảng khắc thất thần ấy cũng chỉ kéo dài vài phút, anh lại nhanh chóng dắt Lâm Sí đi về phía giữa sân.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Hứa Mục nhìn thấy Lý Đình Ngôn thì ánh mắt sáng lên, theo bản năng dang tay ôm lấy anh.

Lý Đình Ngôn cũng vỗ nhẹ vai anh ta, mỉm cười, hoàn toàn không để lộ chút u sầu nào như khi nãy, nói: “Tới muộn một chút, xin lỗi nhé, chúc mừng tân hôn.”

Anh cũng nhìn sang cô dâu bên cạnh, đợi buông Hứa Mục ra thì đưa tay ra bắt tay với cô, cũng chúc: “Chúc mừng nhé, An Chân, hôm nay em rất xinh đẹp, là cô dâu quyến rũ nhất mà anh từng gặp.”

Triệu An Chân bật cười: “Đình Ngôn, anh đúng là dẻo miệng ghê.”

Cô sớm đã chú ý đến Lâm Sí đứng bên cạnh Lý Đình Ngôn, đợi đến khi anh buông tay ra, cô mới tò mò hỏi: “Vị này là…?”

Lâm Sí mỉm cười dịu dàng: “Chào cô, tôi tên là Lâm Sí.”

Nhưng cậu không vội giới thiệu thêm mà nhìn về phía Lý Đình Ngôn.

Lý Đình Ngôn tiếp lời, nhưng cũng chỉ nói ngắn gọn: “Cậu ấy là bạn của anh, đến dự hôn lễ với anh.”

Thật ra giới thiệu đến đó là đủ rồi, nhưng ánh mắt nghi hoặc của Hứa Mục vẫn đảo qua đảo lại giữa hai người họ, khiến một góc nơi trái tim vốn nên đã tê dại của anh khẽ nhói lên. Anh khẽ cười, nói thêm: “Chẳng phải cậu bảo tôi đừng đến dự hôn lễ của cậu một mình à? Tốt nhất nên có người đi cùng, nên tôi cố tình đưa cậu ấy đến.”

Lông mày Lâm Sí hơi nhướng lên.

Phải nói là, câu nói này của Lý Đình Ngôn thật khiến cậu ê cả răng, ra vẻ hào phóng khiến người khác vừa thương vừa xót.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay, rất phối hợp mà tiện tay khoác lấy cánh tay anh, lúc Hứa Mục nhìn sang còn mỉm cười đáp lại.

“Cậu…” Hứa Mục không phải ngốc, đã dẫn người đến tận hôn lễ, lại còn là một cậu trai trẻ trung tuấn tú như thế, nếu anh ta vẫn không hiểu Lý Đình Ngôn có ý gì thì đúng là sống uổng công.

Có điều anh ta nhất thời hơi ngơ người, bởi vì trước đây chưa từng nghĩ tới khả năng này, đôi mắt đảo qua lại giữa Lý Đình Ngôn và Lâm Sí, vốn đã không giỏi ăn nói, giờ lại càng không biết phải nói gì.

May mà Triệu An Chân cấu anh ta một cái, giúp anh ta hoàn hồn lại.

Cuối cùng Hứa Mục cũng không hỏi thêm gì, chỉ cười bất đắc dĩ, nhìn Lý Đình Ngôn vài lần rồi lịch sự bắt tay Lâm Sí: “Chào cậu, tôi là Hứa Mục, là bạn lâu năm của Lý Đình Ngôn, rất vui được gặp cậu.”

Tay anh ta rất mềm.

Lâm Sí cũng bắt tay với anh ta, làm tròn phần lễ nghi, mỉm cười nói: “Tôi thường nghe Lý Đình Ngôn nhắc đến anh, biết hai người có mối quan hệ rất tốt nên mới mạo muội đi cùng anh ấy tới đây, mong anh đừng chê tôi không mời mà đến.”

“Đương nhiên là không rồi.”

Hai người khách sáo vài câu, Lâm Sí còn ôm nhẹ cô dâu một cái, quả nhiên cô là người rất cởi mở, cười hớn hở khen cậu đẹp trai, bảo cậu cứ vui vẻ chơi hết mình.

Nhưng sau đó có một nhóm khách mới đến, cậu và Lý Đình Ngôn cũng không chiếm chỗ nữa, cùng nhau rời đi.

Lễ cưới chính thức bắt đầu vào lúc năm giờ chiều.

Lâm Sí ngồi xuống cùng Lý Đình Ngôn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sí tham dự một lễ cưới trang trọng như vậy, với cậu mà nói thì cực kỳ mới lạ, giống như đang xem phim vậy. Thảm cỏ phủ đầy hoa tươi, váy áo lộng lẫy, bức tường gạch xám xanh, kính màu được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh rực rỡ.

Cậu nghe thấy tiếng chuông lễ vang lên, cô dâu xuất hiện ở đầu bên kia của tấm thảm đỏ. Cô không để cha dắt tay mình mà tự bước đi một mình, phía sau là hai bé phù dâu đáng yêu, còn chú rể thì nhìn cô với ánh mắt sáng ngời.

Lâm Sí vỗ tay cùng mọi người, nhìn chú rể và cô dâu đứng dưới cổng hoa, trao nhẫn cho nhau, thề rằng bất luận giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời cũng sẽ không từ bỏ nhau.

Nhưng giữa tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người, cậu lại ngước mắt nhìn Lý Đình Ngôn.

Giữa một đám khách mời đầy kích động, trông Lý Đình Ngôn lại có phần lạc lõng.

Anh cũng đang vỗ tay, cũng đang mỉm cười.

Nhưng lại quá yên lặng.

Anh và khoảng không gian nhỏ xung quanh hệt như đang ở trong một tầng không gian khác, sự náo nhiệt của mọi người như đến từ một thế giới khác, còn anh thì lặng lẽ ngồi đó, bên cạnh là một đại dương trong suốt vô biên, cách biệt anh khỏi tất cả.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn duy trì phong thái đúng mực, điềm tĩnh, hoàn hảo mà đóng trọn vai của mình.

.

Tiếng vỗ tay của Lâm Sí chậm lại.

Cậu không phải người đa sầu đa cảm, cũng chưa từng cảm thấy tình cảm là thứ gì quá đẹp đẽ hay quý giá, quan điểm sống của cậu là vui đâu hưởng đó.

Nhưng khi nhìn Lý Đình Ngôn, trong khoảnh khắc đó, cậu lại mơ hồ đồng cảm với nỗi buồn nơi anh.

Tận mắt chứng kiến người mình thích kết hôn, dù thích nhiều hay ít, rốt cuộc là cảm giác đau đớn như thế nào?

Cậu không biết, cũng không muốn biết.

Khi tất cả các nghi thức kết thúc, vào khoảnh khắc cô dâu ném bó hoa ra phía sau, Lâm Sí đặt tay lên vai Lý Đình Ngôn, nhẹ nhàng vỗ một cái, xem như an ủi.

Gần như cùng lúc đó, một bó hoa từ trên trời rơi xuống, vượt qua đám khách phía trước đang chen nhau bắt hoa, vượt qua cả hai cô gái ngồi phía trước cậu.

“Bộp”, bó hoa rơi trúng ngay đầu Lâm Sí.

Khiến cậu thấy đầy sao trời bay ngay trước mắt.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Hehe, mình đã đọc hết bình luận của mọi người rồi, thấy các người đẹp khen hay, bảo muốn đọc tiếp, mình vừa vui vừa hồi hộp luôn á.

Mỗi lần viết truyện là lại không kiềm được mà thấp thỏm lo lắng, nhất là phần mở đầu, muốn sửa tới sửa lui cả tám lần.

Viết truyện bao nhiêu năm rồi, quay lại vẫn như gà con mổ thóc (nằm bẹp dí.jpg)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.