Sau khi sinh nhật của Lâm Sí kết thúc, Lý Đình Ngôn lập tức ra nước ngoài công tác, đi bẵng nửa tháng trời.
Nhờ thế mà Lâm Sí không bị phân tâm, toàn tâm toàn ý dốc sức cho công việc.
Hôm nay cậu phải chạy tới ký hợp đồng với SEN, Hoắc Vũ Ngưng cũng đã về, hẹn gặp cậu ở quán cà phê trước cửa nhà.
Việc chấm dứt hợp đồng giữa cậu và Hoắc Vũ Ngưng với công ty cũ tiến hành rất nhanh, đương nhiên công ty cũ không muốn để họ đi, nhưng hợp đồng lúc đầu ký cũng chẳng kéo dài được mấy năm, lúc đầu công ty ký được với cậu hoàn toàn là do giăng lưới rộng vớt được cá nhiều, điều kiện đi kèm cũng chẳng hà khắc, cuối cùng không giữ được họ cũng là điều dễ hiểu.
“Nhưng chị thấy về sau thái độ của họ dễ chịu hơn hẳn,” Hoắc Vũ Ngưng vừa lái xe vừa nói với Lâm Sí, “Ban đầu còn vênh váo lắm, kiểu như giữ không được thì cũng phải làm khó chúng ta, sau lại giống như nghĩ thông rồi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn, cuối cùng để chị chấm dứt hợp đồng ra đi rất thuận lợi.”
Lâm Sí vừa gặm một cái bánh dount vừa nhướng mày, cũng cảm thấy lạ.
Dù sao thì theo những gì cậu biết, công ty cũ của cậu chẳng tốt như thế.
“Không lẽ là lương tâm trỗi dậy, bọn họ có lương tâm sao?”
“Không biết nữa, chắc là nghĩ cùng ngành với nhau, nên chừa cho người khác một con đường, sau này còn gặp lại ấy mà.”
“Chị chắc chứ?” Lâm Sí cười xùy, “Em nhớ họ có đức tính tốt đẹp này đâu?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749721/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.