Lý Đình Ngôn về đến nhà mới tỉnh lại, anh đưa tay day day ấn đường, nhất thời còn chưa xác định được mình đang ngồi ở đâu, cho đến khi thấy Lâm Sí bên cạnh đang uống sữa.
Anh hơi ngẩn người, rồi mới nhớ ra mình đã ra sân bay đón người.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” Anh nói.
“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi,” Lâm Sí bật cười, xe cũng từ từ dừng lại, chờ dừng hẳn, không đợi người làm mở cửa, Lâm Sí đã tự đẩy cửa xe bước xuống, “Đi thôi,” Cậu kéo Lý Đình Ngôn, “Tới giờ ăn tối rồi.”
Bữa tối quả nhiên làm theo khẩu vị của Lâm Sí, chủ yếu là các món chay thanh đạm và hầm nhừ.
Có một món canh nấm nấu rất ngon, Lâm Sí uống liền mấy bát.
Lý Đình Ngôn ngồi đối diện nhìn cậu, trêu: “Ở nước ngoài cậu không được ăn à?”
“Cũng gần như thế,” Lâm Sí thở dài, “Lúc nào cũng là đồ nguội, cả bữa sáng cũng vậy, tôi vẫn thích ăn đồ nóng hơn.”
Cậu uống hết canh, lại tươi cười quay sang nói với dì giúp việc bên cạnh: “Cho cháu thêm một bát cơm nấm truffle đen nhỏ nữa, cảm ơn dì ạ.”
Lâm Sí cười rạng rỡ, tính cách lại hòa nhã, rất kính trọng người lớn tuổi, mấy người giúp việc lớn tuổi trong nhà Lý Đình Ngôn đều rất quý cậu.
Thấy cậu như vậy, dì ấy không nhịn được mỉm cười.
Lý Đình Ngôn ở đối diện nhìn cậu, cũng vô thức cong môi.
Thực ra khi anh sống một mình ở đây, tòa biệt thự này chẳng có tí sức sống.
Anh vốn thường xuyên bôn ba bên ngoài, mấy người giúp việc trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749739/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.