🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi cúp máy, Lâm Sí cũng không quá để tâm đến lời nói của Hi Tử Văn.

Không phải cậu không hiểu ý tốt của Hi Tử Văn, nhưng giữa cậu và Lý Đình Ngôn còn chưa bắt đầu, lo nghĩ mấy chuyện đó để làm gì?

Chỉ tổ rước phiền vào thân thôi.

Lâm Sí nhún vai, lại cúi đầu xem lịch công việc mà Hoắc Vũ Ngưng gửi đến, chỉ còn một tháng nữa là đến bốn tuần lễ thời trang lớn, lần này cậu nhận được hàng chục lời mời làm việc lớn nhỏ, có cái do Hoắc Vũ Ngưng đích thân thu xếp, cũng có nhà thiết kế sau khi xem tác phẩm của cậu thì chỉ đích danh mời.

Điều khiến cậu bất ngờ nhất là Dụ Niên, nhà sáng lập thương hiệu THE ONE không chỉ đích thân chỉ định cậu tham gia buổi trình diễn của mình mà còn dành hẳn vị trí kết màn cho cậu.

Ngay cả Hoắc Vũ Ngưng cũng bị cái lộc trời ban này làm cho choáng váng, năm nay THE ONE vừa được chứng nhận đủ tiêu chuẩn của Hiệp hội Haute Couture [1], trở thành một trong số rất ít thương hiệu Trung Quốc có được tư cách thành viên chính thức, danh tiếng đang lên như diều gặp gió, báo chí chuyên mục thời trang trong nước đưa tin rầm rộ, ngay cả nhà thiết kế vốn luôn kín tiếng này cũng được mời chụp bìa cho hai tạp chí lớn.

Việc Dụ Niên mời Lâm Sí làm người kết màn, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng là làm đẹp cho độ nổi tiếng của Lâm Sí, đồng thời thể hiện sự công nhận của Dụ Niên dành cho cậu.

Hoắc Vũ Ngưng còn vòng vo hỏi Dụ Niên sao lại chọn cậu?

Dụ Niên trả lời rất đơn giản: “Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là thấy khí chất của cậu ấy rất hợp.”

Lâm Sí nghĩ đến đây không nhịn được cười, thực ra cậu từng ăn một bữa đơn giản với nhà thiết kế trẻ tuổi ấy, rất ngắn thôi.

Là Dụ Niên chủ động hẹn.

Cậu ngồi đối diện Dụ Niên, bị đánh giá từ trên xuống dưới một cách vô cảm, quả thật có cảm giác như mình là món hàng đang chờ được trả giá.

Nhưng ngoài điều đó ra, Dụ Niên cũng khá dễ nói chuyện, chỉ trò chuyện qua loa vài câu, còn khen chiếc vòng tay của cậu rất đẹp, sau đó uống hết ly cà phê là rời đi.

Lâm Sí tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không biết mình và Lý Đình Ngôn rồi sẽ đi đến đâu, nhưng Hoắc Vũ Ngưng nói đúng, sự nghiệp của cậu, sân khấu của cậu, chừng nào cậu còn nắm giữ, chúng sẽ không bao giờ phản bội cậu.

.

Nhưng cũng chính vì công việc quá bận rộn, tuy đang tạm trú tại nhà Lý Đình Ngôn, nhưng thời gian hai người gặp mặt lại không nhiều như tưởng tượng.

Lý Đình Ngôn vốn đã rất bận rộn, giờ Lâm Sí cũng thường xuyên phải bay tới bay lui qua các thành phố, thậm chí cả ra nước ngoài.

Tính từ lúc Lâm Sí dọn vào ở đến nay, thoắt cái đã hơn hai mươi ngày, hai người chỉ ngủ cùng nhau đúng một lần, mà lần đó còn bị cắt ngang bởi cuộc họp khẩn đột xuất của Lý Đình Ngôn.

Lâm Sí quấn áo choàng tắm ngồi trong phòng trang điểm, ỷ vào việc người nước ngoài không hiểu tiếng Trung, bèn trút bầu tâm sự với Hoắc Vũ Ngưng: “Em đây gọi là gì, ôm cả núi vàng mà chỉ được ăn cháo nuốt cơm à, lúc trước Lý Đình Ngôn lừa em ở lại còn bảo như thế sẽ thuận tiện hẹn hò hơn. Kết quả thì sao?”

Hoắc Vũ Ngưng suýt nữa phun cả cà phê ra ngoài.

Cách ví von này quả thực sống động vô cùng.

Bây giờ Hoắc Vũ Ngưng cũng biết Lâm Sí đã dọn đến sống hẳn ở nhà Lý Đình Ngôn, nhưng ngoài việc nhìn cậu một lúc lâu bằng ánh mắt dò xét, cô cũng không hỏi thêm gì.

Cô vừa lướt điện thoại vừa thương lượng chi tiết công việc với bên đối tác lớn, lại còn tán tỉnh trêu ghẹo với một anh chàng cún con mới quen, thế mà vẫn không quên dành thời gian trả lời Lâm Sí.

“Chờ thêm một chút đi, qua đợt bận rộn này, Tết cho em nghỉ mấy hôm.”

Lâm Sí nhướng một bên mày: “Thật không đấy?”

“Thật mà.”

Hoắc Vũ Ngưng gõ bàn phím lách cách: “Vài tháng nay em cũng bận đến mức rã rời rồi, giữa chừng còn đổ bệnh, chị còn nghi em làm việc quá sức mà hệ miễn dịch suy giảm đấy.”

Cũng có mấy lần chụp hình xong, Lâm Sí mệt đến mức nằm vật luôn trên đống quần áo suýt ngủ gật, phải để cô đẩy dậy.

“Vậy thì tốt quá.”

Lâm Sí thở dài một hơi, tuy giờ đây cậu cũng có chút chí hướng sự nghiệp, nhưng vẫn khác xa so với kiểu cuồng công việc như Hoắc Vũ Ngưng.

Hoắc Vũ Ngưng bật cười, nói cậu: “Vô dụng.”

Nhưng nói đến đây, cô lại nghĩ đến một chuyện khác.

Cô quay sang hỏi Lâm Sí: “Năm nay em định ăn Tết ở đâu?”

Mấy năm rồi Lâm Sí không về huyện Xương Ngọc ăn Tết cùng Lâm Triệu Phong, cùng lắm cũng chỉ ghé qua một chuyến vào mùng ba, để lại ít tiền cho ông ta thôi.

Thời gian còn lại hoặc là đi du lịch một mình, hoặc là nằm ngủ trong căn nhà thuê, chỉ có năm kia là tụ tập ăn Tết với mấy người bạn cũng không về quê.

Mấy năm nay Hoắc Vũ Ngưng đều về quê ăn Tết, nhưng năm nay cuối cùng cô đã mua được nhà, tuy còn đang trả góp, nhưng vị trí và điều kiện đều rất tốt, cô đón cha mẹ lên ở cùng luôn.

Cô ngỏ lời mời Lâm Sí: “Năm nay em có muốn qua nhà chị ăn Tết không? Ba mẹ chị cũng đến thành phố C, nhưng mùng ba, mùng bốn sẽ về quê, họ còn phải đến thăm anh trai chị nữa. Em có thể ở lại với chị, nhà chị là căn hộ hai tầng, em có thể ngủ ở tầng trên.”

Lâm Sí ngẩn người.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng mỉm cười, lắc đầu: “Thôi khỏi, ở nhà vẫn tiện hơn.”

Hoắc Vũ Ngưng cũng hiểu tính cách của Lâm Sí, thực ra rất ngại làm phiền người khác.

“Vậy em định đi du lịch à?”

Lâm Sí lắc đầu: “Chắc sẽ không đi.”

Hoắc Vũ Ngưng nhướng mày: “Vậy em định ở một mình à, chán chết đi được.”

Lâm Sí lại đưa tay sờ mũi, “Em không ở một mình, em vẫn đang sống ở chỗ Lý Đình Ngôn mà, anh ấy nói về nhà tổ ăn cơm tất niên với ông nội xong sẽ quay lại.”

Im lặng.

Hoắc Vũ Ninh cầm tách cà phê, nhưng rất lâu cũng không uống một ngụm nào.

Một lúc sau, cô mới chậm rãi lặp lại: “Ý em là, Lý Đình Ngôn sẽ ăn Tết cùng em?”

Lâm Sí nhìn trần nhà, vờ như không cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên cạnh.

“Đại khái thế, ý là vậy.” Cậu nói lấp lửng.

“Ha.”

Hoắc Vũ Ngưng bật ra một tiếng cười lạnh lẽo.

Cô nghĩ, đúng là lời đàn ông chó nghe còn không tin được, trước đó Lâm Sí còn thề sống thề chết hứa hẹn với cô cái gì chứ.

Cô uống một ngụm cà phê, tiếp tục gõ bàn phím lách cách bằng một tay, hờ hững nói, “Ngày nào Lý Đình Ngôn chuyển sổ đỏ sang tên em, chị cũng chẳng ngạc nhiên đâu.”

Lâm Sí phản bác: “Nói linh tinh gì thế, sổ đỏ của anh ấy đưa em làm gì…”

Nhưng dưới ánh nhìn sắc như dao của Hoắc Vũ Ngưng, nửa câu sau tự động biến mất.

Thôi được rồi.

Lâm Sí cũng lặng lẽ uống cà phê, để mặc nhân viên trang điểm chỉnh lại tạo hình cho mình.

Cậu thừa nhận, từ sau khi dọn vào nhà Lý Đình Ngôn, đối phương đúng là đối xử với cậu quá tốt.

Toàn bộ nhà họ Lý có mấy chục người giúp việc, mà dường như đều đang phục vụ mỗi mình cậu, còn Lý Đình Ngôn thì gần như chẳng có nhu cầu gì.

Vì công việc của cậu, Lý Đình Ngôn còn cho sửa thêm một phòng trang điểm và một phòng luyện tập trong nhà, stylist riêng của anh cũng thường xuyên đến tận nơi để phục vụ cậu.

Ban đầu cậu vẫn giữ vững phẩm chất tốt đẹp, kiên định không lay chuyển, cố gắng rạch ròi ranh giới.

Thế nhưng Lý Đình Ngôn lại chẳng thể hiểu nổi, thậm chí còn thắc mắc tại sao cậu lại tỏ ra xa cách như thế với anh.

Mấy lần trao đổi không thành.

Cậu cũng lười so đo thêm, đã ở nhà người ta, người cũng ở đấy rồi, còn có thể rạch ròi được bao nhiêu nữa.

Lâm Sí vừa uống cà phê bằng ống hút vừa nhìn thấy tin nhắn Lý Đình Ngôn gửi đến điện thoại, là phản hồi cho bức ảnh cậu đã gửi sáng nay.

“Đẹp lắm.” Lý Đình Ngôn nhắn.

Lúc thức dậy thấy cảnh mặt trời mọc và biển ngoài cửa sổ rất đẹp, cậu đã tiện tay chụp một tấm gửi cho Lý Đình Ngôn.

Lý Đình Ngôn hỏi cậu: “Cậu đến nhà hàng gần cảng kia chưa?”

Giờ Lâm Sí đang ở thành cổ Hy Lạp, tối hôm qua trò chuyện, Lý Đình Ngôn có gợi ý cho cậu vài quán thú vị.

“Chưa, tối nay sẽ đi.”

Cậu cũng gõ lách cách trả lời, còn gửi kèm cho Lý Đình Ngôn một bức ảnh đang làm tóc tạo hình.

Hoắc Vũ Ngưng đứng bên lạnh lùng quan sát, thật sự không hiểu nổi mối quan hệ của hai người này.

Đồ ngốc Lâm Sí này, mấy ngày nay từ trong ra ngoài đều đang tỏa ra bong bóng màu hồng, hormone bay tứ tung, ánh mắt nhìn ai cũng như sắp phóng điện, hôm qua khi chụp hình còn trêu cô trợ lý người Hà Lan cười ngả nghiêng, rõ ràng không có ý gì đặc biệt, nhưng cũng khiến cô gái ấy nhìn cậu bằng ánh mắt đầy trái tim.

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống đàn ông đang chìm trong bể tình.

Nhưng bảo là đang yêu thì Lâm Sí lại một mực phủ nhận, tỏ vẻ “yêu đương là cái hố lửa, có chết cũng không nhảy vào”.

Ôi, đàn ông.

Quả nhiên là loài sinh vật phức tạp và dễ thay đổi.

Hoắc Vũ Ngưng lắc đầu, không nhịn được lại trợn mắt.

.

Tới Hy Lạp, chuyến công tác lần này của họ cũng xem như kết thúc.

Nhưng đến khi Hoắc Vũ Ngưng và Lâm Sí đặt chân trở về nước thì đã là ngày hai mươi tám Tết.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm Giao thừa.

Lý Đình Ngôn vừa lúc cũng giải quyết xong công việc ở công ty, tiện đường tới sân bay đón họ.

Nhưng Hoắc Vũ Ngưng cũng có người khác tới đón nên không đi chung, chỉ chào hỏi Lý Đình Ngôn một tiếng.

Lý Đình Ngôn vẫn còn nhớ cô, gọi cô là “cô Hoắc”.

Nhưng rõ ràng ánh mắt anh không đặt trên người cô, bởi vì Lâm Sí đã mềm oặt như không xương dựa hẳn vào người anh, liên tục ngáp dài.

Hoắc Vũ Ngưng cũng biết điều, không làm phiền thêm, nói khách sáo vài câu rồi rời đi.

“Mệt lắm hả?”

Lý Đình Ngôn hỏi Lâm Sí.

“Cũng tạm, chỉ là ngồi máy bay hơi lâu, hôm qua đến hai giờ sáng vẫn còn đang phỏng vấn, gần như chẳng ngủ được.”

Vừa ngồi vào ghế sau xe, Lâm Sí lập tức mất hết hình tượng, xụi lơ như một cái bánh.

Lý Đình Ngôn cũng thấy rõ quầng thâm nhạt dưới mắt Lâm Sí.

Lâm Sí lại ngáp thêm cái nữa, thật ra có cho cậu ngủ lúc này thì cũng chưa chắc ngủ được.

Cậu nghi hoặc nhìn Lý Đình Ngôn, còn đưa tay bóp cằm anh, nhìn trái nhìn phải.

“Cùng thức đêm mà sao anh chẳng có dấu hiệu gì hết vậy?”

Sáng ở Hy Lạp, Lý Đình Ngôn vẫn còn nhắn tin với cậu, theo múi giờ thì lúc đó trong nước rõ ràng là nửa đêm, thế mà bây giờ trông anh vẫn tinh thần phơi phới, còn có thời gian tới sân bay đón cậu.

Lâm Sí lầm bầm: “Bảo sao người ta nói tiêu chuẩn của người thành công là phải có sức bền phi thường.”

Cậu tự thấy thể lực mình cũng không tệ, mà so với Lý Đình Ngôn thì đúng là một cái vỏ giòn dễ vỡ.

Lý Đình Ngôn bật cười, anh nâng vách ngăn giữa các ghế lên, để Lâm Sí có thể dựa vào người mình nghỉ ngơi.

“Cậu còn lịch làm việc nữa không?” Lý Đình Ngôn hỏi.

“Hết rồi.”

Nhắc đến đây, Lâm Sí lộ rõ vẻ vui mừng, “Hoắc Vũ Ngưng nói cho tôi nghỉ tới năm sau.”

“Thế thì tốt.”

Lý Đình Ngôn hạ giọng: “Biết cậu về, dì Lương còn cố ý chuẩn bị cho cậu món cà tím nướng mỡ hành và cơm chiên truffle đen mà lần trước cậu thích đấy.”

Dì Lương là người chuyên nấu đồ chay ở nhà Lý Đình Ngôn.

Vừa khéo Lâm Sí không ăn được đồ quá dầu mỡ, nên rất thích đồ ăn dì Lương nấu.

Lâm Sí mỉm cười.

Trên đường về nhà, cậu nói chuyện linh tinh với Lý Đình Ngôn, toàn mấy chuyện chẳng mấy quan trọng.

“Tay nhiếp ảnh kia là người Tây Ban Nha, còn dạy tôi mấy câu tiếng Tây Ban Nha nữa…”

“Đêm đầu tiên Hoắc Vũ Ngưng ở khách sạn, phòng bên cạnh mở tiệc, chị ấy tức đến mức đắp mặt nạ, tóc tai rối bù đi gõ cửa, dọa người ta suýt té ghế…”

Nhưng đang nói, cậu đột nhiên im bặt.

Ban đầu Lý Đình Ngôn vẫn đáp lại đều đều, nhưng giờ đã nhắm mắt lại, tuy vẫn ngồi thẳng người, nhưng rõ ràng là đã ngủ rồi.

Lâm Sí chợt ngẩn người.

Cậu nằm trên đùi Lý Đình Ngôn, ngắm hàng mi anh rũ xuống rất lâu rồi mới nhẹ nhàng chạm vào.

Lúc đó cậu chợt nhận ra, có lẽ Lý Đình Ngôn không hề nhàn nhã như vẻ ngoài.

Khi còn ở nước ngoài, cậu đã thấy tin tức về anh, Lý Đình Ngôn dẫn đầu vụ thâu tóm công ty Light năng lượng mới của Mỹ, anh mặc vest sẫm màu, tóc chải gọn gàng, so với dáng vẻ ung dung thường ngày trước mặt cậu thì nghiêm nghị và lạnh lùng hơn nhiều, dù anh vẫn đang cười trước ống kính.

Báo chí đã dành rất nhiều trang để giới thiệu về đế chế thương nghiệp của anh, đồng thời suy đoán rằng ông nội anh — người thực sự nắm quyền trong Tập đoàn Trường Hạ có thể sẽ bỏ qua ba anh, trực tiếp giao toàn bộ tập đoàn vào tay đời cháu.

Vì thế mấy ngày gần đây, Lý Đình Ngôn vẫn luôn bay qua bay lại, bận đến mức không ngơi nghỉ.

Thế nhưng anh vẫn xuất hiện đúng giờ ở ngoài sân bay, chỉ để đón một người vừa mới kết thúc một chuyến công tác bình thường về nhà.

Nhân lúc Lý Đình Ngôn đang ngủ, Lâm Sí không nhịn được mà nghịch hàng mi của anh.

Cậu lại nhớ đến câu hỏi mà Hoắc Vũ Ngưng từng hỏi mình.

“Rốt cuộc hai người là quan hệ gì?”

Không giống tình nhân, cũng chẳng giống người yêu.

Từ thân phận, địa vị đến hoàn cảnh trưởng thành đều khác biệt một trời một vực.

Khởi đầu của họ vô lý đến mức nực cười, khi Lâm Sí quen Lý Đình Ngôn, cậu còn cùng anh đi dự lễ cưới của người anh từng đơn phương.

Hai người như vậy rốt cuộc có thể đi đến kết cục gì?

Thế nhưng vào khoảnh khắc cậu nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của Lý Đình Ngôn, nhìn khuôn mặt anh khi ngủ say, Lâm Sí lại cảm thấy tiếng tim mình đập vô cùng ồn ào, một ý nghĩ mơ hồ mà cậu vẫn luôn cố đè nén đang ngày càng lớn dần trong lòng.

Lớn đến mức chính cậu cũng không thể phớt lờ được nữa.

Hoắc Vũ Ngưng đã khuyên cậu.

Đến cả Hi Tử Văn cũng khuyên cậu.

Ngay cả chính cậu cũng từng cố thuyết phục bản thân, tốt nhất là nên quay đầu bỏ chạy.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Cậu vẫn không thể kiềm chế được mà nghĩ, nếu như Lý Đình Ngôn là của cậu thì tốt biết bao.

Người đang ngủ yên lặng ngay bên cạnh, người từng băng qua ngàn dặm, đến tận huyện Xương Ngọc, đứng dưới gió tuyết ngoài cửa nhà cậu dưới ánh đèn vàng mờ, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Nếu như người ấy là của cậu thì tốt biết bao.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Hi Tử Văn: Mọe, đầu óc toàn yêu với đương!

Hoắc Vũ Ngưng: Hừ, đồ gay chết tiệt!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.