“Cậu đang làm gì thế?” Lý Đình Ngôn hỏi.
“Đang ăn tối,” Lâm Sí uể oải đáp: “Vừa mới ăn xong, nhà bếp lại mang cho tôi một bát sữa hấp trà Long Tỉnh 1 .” 1 Hình minh họa món tráng miệng sữa hấp trà Long Tỉnh (龙井炖奶) Cậu cười bất lực, cảm thán: “Muốn giữ dáng ở chỗ anh thật đúng là chuyện khó,” Cậu dùng thìa khuấy khuấy trong bát, “Tôi không dám tưởng tượng sau Tết Hoắc Vũ Ngưng nhìn thấy tôi sẽ có biểu cảm gì nữa, thể nào cũng mắng tôi chết mất.” Cậu khổ quá mà, rõ ràng rất mê đồ ăn ngon, vậy mà vì nghề nghiệp lại buộc phải kiềm chế. Lý Đình Ngôn cũng bật cười thành tiếng. Phần lớn thời gian, Lâm Sí rất có ý thức tự kiểm soát vóc dáng, thường xuyên tập thể dục, rèn luyện sức khỏe. Nhưng kể từ khi ở nhà anh, nhà bếp mỗi ngày đều nghiên cứu sở thích ăn uống của cậu, quả thực là đánh trúng ngay điểm yếu. Anh không tiếp tục trêu cậu nữa mà hỏi: “Vết thương ở chân cậu sao rồi, lúc nãy bác sĩ đã đến xem chưa, đã băng bó lại chưa?” Lâm Sí thì trợn mắt khinh thường. Vừa nãy quản gia suýt nữa đi gọi bác sĩ gia đình, bị cậu ngăn lại kịp. Chỉ là bị mảnh thủy tinh cắt trúng thôi, vết thương không sâu, cùng lắm là hơi dài, khử trùng rồi nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi. “Không có gì đâu, đã nói là không đau mà, tôi cũng băng lại rồi,” Lâm Sí vừa ăn sữa hấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749741/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.