Sáu tháng sau.
Lâm Sí tỉnh dậy trên giường khách sạn, đối diện với ánh nắng ngoài cửa sổ, rên một tiếng đầy uể oải.
Cậu nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, đến khi nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại bên cạnh mới mơ màng giơ tay lên cầm.
Là tin nhắn của Hoắc Vũ Ngưng, nhắc cậu tối nay đừng đến muộn bữa tiệc tối của Cora.
“Chết tiệt…”
Lâm Sí lại rên một tiếng yếu ớt, ngáp một cái.
Cậu lăn lộn trên giường một lúc mới lười biếng quấn ga giường ngồi dậy.
Cậu ném chai bia hôm qua để trên tủ đầu giường vào thùng rác, quăng luôn miếng phô mai ăn dở rồi tiện tay vứt bó hoa hồng đã héo, sau đó mới kéo hết rèm cửa ra để ánh nắng tràn vào phòng.
Đây là căn phòng khách sạn cậu thuê dài hạn, nhưng vì đã ở được hai tháng nên khắp nơi đều phảng phất hơi thở của cậu. Tủ quần áo mở toang treo đầy những bộ đồ mang phong cách riêng, góc tường còn đặt vài bức tranh cậu nhặt được từ chợ đồ cũ.
Lâm Sí vừa đánh răng vừa nhìn ra cảnh phố xá bên ngoài, từ cửa sổ phòng này có thể nhìn thấy tháp Eiffel.
Đây là tháng thứ sáu cậu dừng chân ở Paris.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, ban đầu cậu chỉ định sang nước ngoài một thời gian để trốn tránh nỗi đau, nhưng một tuần lễ thời trang đã hoàn toàn thay đổi cậu.
Cậu ngậm bàn chải đánh răng, tay vẫn lướt xem các nền tảng mạng xã hội, hôm qua cậu vừa đăng một bức ảnh do Hoắc Vũ Ngưng chụp lên Instagram.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749748/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.