Ngẫm nghĩ một lúc, nàng lại lấy ra chiếc đèn lồng từ hộp gỗ, châm lên ngọn nến, treo dưới mái hiên của sương phòng.
Ánh nến xuyên qua tầng lụa đỏ mỏng manh, mái hiên nhuộm thắm một vùng, màu đỏ vừa du dàng vừa có chút mê say.
Lúc nàng vẫn còn đang mê mẩn ngắm nhìn, bỗng nhiên nghe tiểu nha hoàn gọi một tiếng "Thiếu gia", xoay người nhìn lại, hắn đang đứng ở cửa viện.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chỉ đứng ngoài cửa, cho dù là đưa nàng về Mộ Cảnh viên, cũng chưa từng bước vào.
Nàng lại nhớ đến lời nói của hắn, ta đưa cho nàng, chỉ là một cái danh phận.
Chỉ là một danh phận mà thôi.
Nàng chua xót nghĩ, nhưng vẫn đi đến trước mặt hắn mỉm cười: "Tiến vào ngồi một chút không?"
"Không cần." Hắn thản nhiên nói, "Khăn tay của ta còn ở ch
"Khăn tay?" Nàng nghĩ một chút, bỗng nhiên đỏ mặt, còn có chút lắp bắp, "Ta, ta đã làm mất . . ."
Hắn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, dường như trong đôi mắt ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.
Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, ngập ngừng nói: "Ta sẽ mua cái mới trả lại cho huynh."
"Quên đi, ta vẫn còn." Hắn xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu, khẽ cười nói: "Treo đèn lồng ở nơi này, nhìn rất đẹp."
Nàng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, đèn lồng nhẹ nhàng đong đưa, dưới bóng đêm mông lung lại càng thêm rực rỡ.
Ngày hôm sau khi dùng bữa, lão gia lại nhắc đến chuyện cưới vợ cho hắn, tất cả mọi người đều nhiệt liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-do/416196/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.