Đang suy tư, trước mắt Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tối sầm lại!
Mang theo mùi thơm nhàn nhạt lạnh lùng, bóng dáng cao lớn đột nhiên từ phía sau bao phủ cả người cô, áo sơ mi màu trắng bị gió nơi cửa sổ thổi phất phới, khẽ cuốn lên lộ ra đường cong xinh đẹp, vạt áo tùy ý thổi qua bên mắt của cô, phản xạ có điều kiện, cô thối lui ra phía sau, phần lưng lại bị thân thể rắn chắc ngăn trở, giọng nói thật thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến.
". . . . . . Còn đang suy nghĩ làm thế nào để trốn sao?"
Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc. . . . . .
Không cần nói, cô cũng biết rõ đối phương là ai. Kiểu nói chuyện này. . . . . . và mùi thơm này, cô nhớ mới lúc nảy ở trong phòng ngủ người nào đấy, trên chiếc giường lớn rộng hơn 2 mét, lúc anh ta ôm cô ngủ, đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt này.
Có chút giống mùi dâu, lại có một chút giống mùi Bạc Hà. . . . . . Tóm lại, rất dễ chịu.
Hơn nữa, hiện tại tư thế của đối phương giống như ôm chằm lấy cô, môi sát ở bên tai cô, tình huống dường như có chút không ổn!
Cô không hiểu tại sao anh ta lại chọn lựa một loại tư thế "Tấn công" xuất hiện ở phía sau cô, khẽ nghiêng mặt, tránh thoát bờ môi của anh . Cô vẫn còn nhớ rõ ràng lúc ở bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, hành vi ác liệt của anh ta, dùng đôi môi xẹt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-gat-co-vo-nho-de-yeu/1877814/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.