Đường khuya rong ruổi, lát sau vừa leo lên một ngọn đồi thưa, chợt một cơn gió rừng thổi vù vào mặt, Võ Minh Thần bỗng thấy tối tăm mặt mũi, lảo đảo muốn sụm xuống bờm ngựa. Hai tai ù hẳn, trong một thoáng giây, tiếng động rừng đêm như vụt lùi về cõi xa xăm nào, chàng tuổi trẻ chỉ kịp la lên một tiếng, rồi tứ chi bủn rủn, đồi núi đổ nhào, chàng tuổi trẻ lăn xuống chân ngựa.
Bỗng nghe bên tai mơ hồ có tiếng ai gọi mình, giọng trong vắt thánh thót như suối đàn, rõ giọng đàn bà Kinh:
-Minh Thần! Minh Thần! Tỉnh dậy mau! Chàng tuổi trẻ giật mình mở choàng mắt ra ngạc nhiên thấy mình ngồi trên lưng ngựa, trên ngọn đồi gió, dòm trước sau chẳng thấy Quản Kình đâu. Kinh ngạc, chàng trai vừa toan cất tiếng gọi, bỗng thấy từ đâu trôi đến một đám sương mù dày đặc, lơ lửng dừng lại ngay trước đầu ngựa cách khoảng năm, sáu thước. Trong đám sương mù bỗng có tiếng âm trầm phát ra thỏ thẻ như tiếng chim oanh:
-Minh Thần! Mau tắt rừng đi lên hướng Cao Bằng! Tính mạng đang nguy, chỉ mấy chục giờ nữa sẽ lìa trần! Đi mau! Đi mau! Gần đây có đường xuyên sơn!
Giật thót mình, chàng trai nghĩ ngay đến câu đe dọa của Giao Long chúa sau khi vồ trúng lưng chàng, chàng trai vùng kêu lên:
-Bà... là ai... mà lại biết kẻ này lâm nguy?
Vầng khói mù lừ lừ trôi lại gần thêm, tiếng đàn bà thánh thót vụt trở nên não nùng khôn xiết:
-Minh Thần con ơi! Mẹ con đây! Mười bảy năm rồi, hồn oan nương theocây cao bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-han-rung-xanh/1914794/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.