Thi Cảnh trở về Bắc Đô vào ngày 14.
So với dự kiến ban đầu thì muộn hơn 2 ngày.
Không còn cách nào khác, những việc cần giải quyết quá nhiều.
Máy bay hạ cánh thì trời đã tối.
Thi Cảnh gọi điện thoại cho Thi Dụ, Thi Dụ đang ở nhà.
Văn Hổ đến đón ở sân bay.
Thi Cảnh lên xe ném ra hai chữ ‘về nhà’ rồi nhắm mắt lại ngủ bù.
Về đến nhà Thi Cảnh đi thẳng đến phòng sách của Thi Dụ.
Không ngờ lại gặp một niềm vui bất ngờ.
Anh vừa rẽ vào hành lang đã thấy Tiết Nhất Nhất từ phòng sách lùi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đây không phải là bảo bối của anh sao?
Mặc áo thun và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, trông ngây thơ như một học sinh.
Cũng lúc này Thi Cảnh nhớ ra những bộ quần áo mà mình đã mua cho Tiết Nhất Nhất chưa từng thấy cô mặc.
Mười mấy ngày không gặp.
Cũng mấy ngày không gửi tin nhắn.
Anh bận đến mức chẳng quan tâm được tới cô.
Hôm nay vừa gặp, lòng đã rộn ràng.
Tiết Nhất Nhất tay nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa buông ra đã nghe thấy tiếng bước chân lười biếng nhưng mạnh mẽ đến gần.
Phản ứng của nhịp tim nhanh hơn cả suy nghĩ.
Cô nghiêng đầu nhìn qua liền nhìn thấy Thi Cảnh.
Người đàn ông một thân đồ đen, tóc xõa tùy ý.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Tiết Nhất Nhất đập thình thịch, quay mặt đi, đồng thời lùi sang bên hai bước.
Nhưng Thi Cảnh không vào phòng sách mà đứng trước mặt Tiết Nhất Nhất.
Hai tay anh chống hông, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Shopee Live 25/9
Thấy cô không định ngước mắt lên, anh trực tiếp nắm lấy cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên.
Anh hơi cúi đầu: “Ở đây làm gì?”
Tiết Nhất Nhất không có ý định ra hiệu trả lời, hai tay cầm mấy tờ giấy đặt trước ngực.
Thi Cảnh rút mấy tờ giấy mỏng đó đi, giơ lên trước mặt xem một cái.
Lại nhìn khuôn mặt trên tay, hỏi: “Em muốn học lái xe à?”
Tiết Nhất Nhất mím môi, đưa tay ra lấy lại tờ đơn đăng ký học lái xe, đồng thời đẩy tay đang nầng cằm mình của Thi Cảnh ra.
Anh không dùng sức.
Cô đẩy cũng không tốn sức.
Tay của Thi Cảnh dừng lại giữa không trung một lúc, chuyển sang véo má Tiết Nhất Nhất, khuôn mặt góc cạnh đó càng đến gần hơn: “Lát nữa đến phòng em.”
Vai Tiết Nhất Nhất đột ngột rụt lại, vội vàng ra hiệu: “Cháu đi ngủ đây.”
Rồi hai tay đẩy ngực người đàn ông, nhanh chóng chạy đi.
Thi Cảnh ngoảnh đầu lại nhìn bóng lưng của Tiết Nhất Nhất.
Anh về, không phải cô nên vui mừng sao? Sao lại ngại ngùng?
Tạm thời không có thời gian nghĩ những chuyện này, Thi Cảnh gõ cửa hai cái rồi đi thẳng vào phòng sách.
Hai tiếng gõ cửa cộng với việc xông vào trực tiếp, Thi Dụ không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Thi Dụ: “Xử lý đồ rồi à?”
Ý là lô vật tư y tế có vấn đề đó.
“Ừm.” Thi Cảnh ngồi xuống một cách không đứng đắn, “Xong rồi.”
Hai người nói xong chuyện chính.
Thi Dụ từ ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó đưa cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh liếc một cái.
Thông tin của người tố cáo.
Một sinh viên nam 20 tuổi.
Nhìn thông tin, người tố cáo này không hề có liên quan gì đến Thi Cảnh.
Thậm chí, là loại người dù có đi vòng trăm lần cũng không thể gặp được Thi Cảnh.
Thi Cảnh không dễ bị lừa như vậy, cuộn thông tin của sinh viên nam lại, nắm trong tay: “Phần còn lại tôi tự điều tra.”
Thi Dụ gõ bàn: “Cậu còn muốn làm gì nữa? Bài học đắt giá này còn chưa đủ cho cậu sao?”
Thi Cảnh nhướn một bên mày: “Bài học đắt giá?”
“Chẳng lẽ không phải?” Thi Dụ, “Bị người ta tráo hàng, bị người ta lừa mà không biết, phải để công ty bỏ ra 50 triệu mua một lô hàng chính quy để bù đắp cho cậu, còn phải điều động nhân lực vật lực của mấy chi nhánh để vá lỗ hổng cho cậu…”
Thi Dụ nói đúng.
Tương đương với việc Trung An Bảo tự bỏ tiền ra mua lại lô hàng có vấn đề của Đỗ Duy.
Còn phải đích thân biến lô hàng có vấn đề đó thành tro bụi.
Còn không thể để người ngoài biết.
Đây không phải là bài học đắt giá thì là gì?
Mặt của Thi Cảnh tối sầm.
Thi Dụ vỗ vỗ vào mặt mình: “Còn có ơn nghĩa, cái mặt già này của tôi cũng phải dán vào.”
Thi Cảnh bật người đứng dậy.
Thi Dụ ngả người ra sau: “Cậu… cậu lại muốn làm gì?!”
Thi Cảnh không nói gì, quay người bỏ đi.
Làm gì?
Dĩ nhiên là xử lý người!
Bài học đắt giá?
Anh không thể nuốt trôi được!
Trước khi rời đi Thi Cảnh không quên đi tìm Tiết Nhất Nhất.
Anh gõ cửa hai cái, vặn tay nắm cửa.
Khóa cửa quay vòng.
Chết tiệt!
Đã khóa.
Mặt của Thi Cảnh lập tức tối sầm.
Đêm không trăng, bóng tối lan tràn.
Ngoại ô.
Cổng sắt lớn dày, hai bên then cài to và chắc chắn.
Một chiếc xe sedan màu đen lăn bánh trên con đường đá, phát ra tiếng “lạo xao” từ từ tiến lại gần.
Bảo vệ cảnh giác lao ra, đứng bên trong cổng sắt nhìn ra ngoài.
Đèn pha làm người ta không thể mở mắt.
Một bảo vệ khác phóng to màn hình giám sát, nhìn thấy sau chiếc xe sedan màu đen còn có mấy chiếc xe khác.
Trong đó có một chiếc xe việt dã, cửa phụ mở ra, có một gã đàn ông vạm vỡ đứng đó, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ một cánh tay xăm trổ bám vào xe, cả người đều ở bên ngoài.
Bảo vệ lập tức hú còi báo động.
Đèn bên trong cổng lần lượt sáng lên.
Bảo vệ dùng loa phóng thanh hét ra ngoài: “Dù các người là ai, hãy dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo.”
Dứt lời, chiếc xe sedan màu đen đi đầu thật sự dừng lại.
Dừng lại trước cổng sắt khoảng 10 mét.
Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, lại hét lên: “Mau rời khỏi đây!”
Đáp lại anh ta là tiếng gầm rú đột ngột trầm và mạnh mẽ, đồng thời bánh xe bắt đầu quay cuồng, cuốn lên cát đá trên đất.
Giây tiếp theo, thân xe lao ra, đâm mạnh vào cổng sắt.
Một lần không đâm được cổng sắt.
Chiếc xe sedan màu đen từ từ lùi lại.
Bảo vệ nói với bộ đàm: “Nhanh! Có người xông vào!!”
Khoảng 20 nhân viên an ninh cầm khiên và dùi cui điện chạy đến.
Chiếc xe sedan màu đen dừng lại, đèn xe nhấp nháy hai lần, tăng ga, như tên rời cung lại lao lên.
Cổng sắt lớn dày sụp đổ.
Chiếc xe sedan màu đen không dừng lại mà cán qua cổng sắt, cuốn lên một đám bụi mù, lao về phía người.
Đội hình an ninh bị xé toạc.
Chiếc xe sedan màu đen xoay đuôi một cái rồi dừng lại.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, đi thong thả đến trước xe, ngồi lên nắp capo.
Anh ngậm một điếu thuốc vào miệng, nghiêng đầu, bật lửa, hút một hơi.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy ra.
Thi Cảnh nheo mắt, giọng điệu thân thiện: “Còn không gọi điện thoại cho ông chủ của các người.”
Nhân viên quản lý đang run rẩy bên cạnh lập tức đi gọi điện thoại.
Khi Đỗ Duy đến kho hàng, đội an ninh mà anh ta đã bỏ ra nhiều tiền thuê đã bị đánh gục một bên, ai nấy đều la hét thảm thiết.
Và Thi Cảnh đã chuyển một chiếc ghế ngồi giữa kho hàng.
Vai thõng xuống, lưng tựa vào ghế, chân vắt chéo.
Đầu ngửa ra sau, yết hầu lồi ra lăn một cái, thở ra một làn khói thẳng.
Người của Thi Cảnh đang chuyển vật tư y tế trong kho lên xe tải.
Tất cả mọi người đều coi Đỗ Duy – ‘chủ nhân’ này – như không tồn tại.
Đỗ Duy đi thẳng lên: “Thi nhị!”
Thi Cảnh thu cằm lại, ngón tay lấy điếu thuốc trên môi.
Không nói một lời, chỉ nhìn Đỗ Duy, lại khiến anh ta lạnh sống lưng.
Nhưng nghĩ lại, anh ta cũng chẳng sợ.
Đỗ Duy chỉ vào Thi Cảnh: “Mẹ kiếp, mày bảo người của mày dừng lại cho tao!”
Hôm nay đầu óc thằng này lại bị nổ tung à?
Thi Cảnh lười biếng thu lại ánh mắt, ngón tay dụi tắt điếu thuốc.
Đỗ Duy bị coi như không khí, mặt đỏ bừng định tiến lên.
Chỉ thấy một bóng đen lao tới, tốc độ nhanh đến mức mắt Đỗ Duy chỉ còn lại ảo ảnh. Tiếp theo, một bàn tay mạnh mẽ đã bóp lấy cổ anh ta.
Đỗ Duy bị bóp cổ, nâng cao lên, chỉ có đầu ngón chân chạm đất.
Mặt anh ta lập tức đỏ bừng, đau đớn thốt ra hai chữ: “Thi… nhị…”
Thi Cảnh đè người xuống, kéo sát mặt.
Đỗ Duy có cơ hội thở, ho sặc sụa.
Thi Cảnh nheo mắt: “Ở đây giả vờ ngu à? Lô vật tư y tế này của ai, trong lòng mày không biết rõ sao?”
Đỗ Duy túm lấy tay Thi Cảnh: “Mày có bằng chứng gì?”
“Bằng chứng?” Thi Cảnh như nghe thấy chuyện cười, khóe miệng cong lên, “Tao đến đây để nói lý với mày à?”
Nói rồi, ngón tay ấn lên động mạch cổ đang đập.
Đỗ Duy nghẹn họng, nước bọt trào ra, Thi Cảnh nhíu mày, trực tiếp ném người ra ngoài.
Anh dùng sức rất mạnh, Đỗ Duy gần như là bay ngang ra ngoài.
“Rầm—” một tiếng đập vào tường rồi rơi xuống đất.
Thi Cảnh ngồi lại ghế, lại châm một điếu thuốc, nhìn xuống Đỗ Duy trên đất.
Đỗ Duy nếm được mùi máu, khoảng 1 phút sau mới ngồi dậy từ dưới đất: “Mày ăn cướp! Là phạm pháp!!”
Hai chân Thi Cảnh dang ra, người cúi xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc gõ gõ trước mặt: “Mày còn biết luật pháp bảo vệ mày à?”
Mọi người đều biết rõ, chuyện này không thể mang ra ngoài.
Đỗ Duy nhượng bộ: “Đợi lô hàng này bán xong tao chia cho mày 20 triệu.”
Khi Đỗ Duy nói lời này, Thi Cảnh đã xác nhận.
Hôm nay đầu óc thằng này chắc chắn bị nổ tung rồi.
Thi Cảnh cười khẩy một tiếng, người ngả ra sau, vắt chéo chân.
Đỗ Duy lại thỏa hiệp: “30 triệu, đây là giới hạn của tao.”
Thi Cảnh lười biếng thở ra một vòng khói.
Đỗ Duy từ dưới đất bò dậy: “Thi nhị, mày đừng quá đáng!”
Thi Cảnh nhìn Đỗ Duy, nhướn mày, gật đầu một cái với vẻ mặt ‘tao cứ quá đáng, mày làm gì được tao’
Hoàn toàn là lưu manh.
Văn Hổ mồ hôi đầm đìa đến: “Nhị gia, tất cả đã chất lên xe rồi.”
Thi Cảnh đứng dậy, không thèm nhìn Đỗ Duy một cái: “Đi.”
Trong lúc sượt qua nhau, tay phải của Đỗ Duy thò vào trong áo vest rút ra khẩu súng lục.
Tiếp theo, cổ tay anh ta đau nhói, khẩu súng lục vững vàng rơi vào tay Thi Cảnh.
Nòng súng quay một vòng, họng súng lạnh lẽo dí thẳng vào trán Đỗ Duy.
Thi Cảnh nhìn khẩu súng lục tinh xảo, cười vừa ngang tàng vừa gian xảo, kéo dài giọng điệu: “Mày…”
‘Cạch’ một tiếng, đạn lên nòng.
Thi Cảnh: “Tao có dám bắn không?”
Trán Đỗ Duy lập tức túa ra một lớp mồ hôi mỏng, co chân lùi xuống đất.
Anh ta lấy súng ra là để dọa người.
Nhưng anh ta không dám đảm bảo Thi Cảnh không bắn.
Đỗ Duy run rẩy: “Thi… Thi nhị… chơi quá lửa rồi.”
“Chơi à?” Thi Cảnh một tay túm lấy cổ áo Đỗ Duy, xách người lên, “Tao dạy mày cách chơi!”
“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!”
Sáu viên đạn, viên nào cũng sượt qua vành tai Đỗ Duy.
Đỗ Duy ù tai, tai rỉ ra máu theo má chảy xuống.
Quần cũng ướt.
Thi Cảnh ném người đi.
Súng cũng ném xuống.
Đã trút giận.
Đã chơi thỏa thích.
Thi Cảnh quay người, giọng điệu mang theo tiếng cười: “Đi.”
Khi chia tay với Văn Hổ, Thi Cảnh đưa tài liệu trên tay từ cửa sổ xe cho Văn Hổ.
Là thông tin của người tố cáo đó.
Thi Cảnh: “Tra ra kẻ đứng sau hắn cho tôi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.