Thi Cảnh trở về Bắc Đô vào ngày 14.
So với dự kiến ban đầu thì muộn hơn 2 ngày.
Không còn cách nào khác, những việc cần giải quyết quá nhiều.
Máy bay hạ cánh thì trời đã tối.
Thi Cảnh gọi điện thoại cho Thi Dụ, Thi Dụ đang ở nhà.
Văn Hổ đến đón ở sân bay.
Thi Cảnh lên xe ném ra hai chữ ‘về nhà’ rồi nhắm mắt lại ngủ bù.
Về đến nhà Thi Cảnh đi thẳng đến phòng sách của Thi Dụ.
Không ngờ lại gặp một niềm vui bất ngờ.
Anh vừa rẽ vào hành lang đã thấy Tiết Nhất Nhất từ phòng sách lùi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đây không phải là bảo bối của anh sao?
Mặc áo thun và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, trông ngây thơ như một học sinh.
Cũng lúc này Thi Cảnh nhớ ra những bộ quần áo mà mình đã mua cho Tiết Nhất Nhất chưa từng thấy cô mặc.
Mười mấy ngày không gặp.
Cũng mấy ngày không gửi tin nhắn.
Anh bận đến mức chẳng quan tâm được tới cô.
Hôm nay vừa gặp, lòng đã rộn ràng.
Tiết Nhất Nhất tay nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa buông ra đã nghe thấy tiếng bước chân lười biếng nhưng mạnh mẽ đến gần.
Phản ứng của nhịp tim nhanh hơn cả suy nghĩ.
Cô nghiêng đầu nhìn qua liền nhìn thấy Thi Cảnh.
Người đàn ông một thân đồ đen, tóc xõa tùy ý.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Tiết Nhất Nhất đập thình thịch, quay mặt đi, đồng thời lùi sang bên hai bước.
Nhưng Thi Cảnh không vào phòng sách mà đứng trước mặt Tiết Nhất Nhất.
Hai tay anh chống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902180/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.