Phòng họp im lặng như tờ.
Tổng thư ký Quách không lên tiếng, tức là đang đợi câu trả lời của Hà Tây.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hà Tây.
Khoảng mười giây sau Hà Tây mới lên tiếng, toàn là lời phản bác: “Làm sao cô chắc chắn những đứa trẻ đó bây giờ không thể tiếp thu các khóa học công nghệ? Chỉ vì nhận thức của cô về chúng từ vài năm trước? Đúng! Cô đã từng tiếp xúc thân cận với chúng! Nhưng cô vẫn dùng nhận thức cũ để nhìn nhận vấn đề, cô…”
“Được rồi.” Tổng thư ký Quách kịp thời ngắt lời biện giải vô ích của Hà Tây, chốt hạ vấn đề, “Sự lo lắng của quản lý Tiết là đúng, nếu gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho doanh nghiệp thì không ai trong chúng ta có thể gánh vác trách nhiệm.”
Tổng thư ký Quách nhanh chóng chuyển chủ đề, quay sang hỏi: “Phương án thứ hai thì sao? Người lập kế hoạch nói xem.”
Một cô gái trẻ đứng dậy: “Xin lỗi. Kế hoạch của tôi vẫn còn chưa hoàn thiện, có lẽ cần phải sửa đổi thêm.”
Tổng thư ký Quách gật đầu, không hề làm khó ai, ông kết thúc cuộc họp: “Cuộc thảo luận sôi nổi hôm nay chính là điều tôi muốn thấy, thấy mọi người nghiêm túc với công việc, có hoài bão lớn lao cho tương lai của quỹ. Có các bạn, quỹ của chúng ta nhất định sẽ tiến lên một tầm cao mới.”
Tổng thư ký Quách hiền từ nhìn Tiết Nhất Nhất: “Mọi người đừng nhìn quản lý Tiết trẻ tuổi, quản lý Tiết là người có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực công ích, hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902231/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.