Đêm khuya.
Tiết Nhất Nhất đã được chuyển đến bệnh viện tư.
Phòng bệnh VIP.
Y tá xử lý xong kim truyền liền rời đi.
Phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, trong bóng đêm đặc quánh mở ra một vùng ánh sáng vàng mờ.
Tiết Nhất Nhất nằm trên giường, chiếc chăn mỏng che phủ từ vai cô trở xuống.
Thi Cảnh ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trên giường.
Ánh mắt hơi dời xuống.
Hai bên chiếc cổ thon thả đã xuất hiện những vết bầm tím do bị bóp chặt.
So với làn da trắng nõn, những vết bầm trông cực kỳ chói mắt.
Lồng ngực người đàn ông đột nhiên phập phồng mạnh một cái, đầu ngón tay anh ra sức miết mạnh những hạt châu tròn trên cổ tay.
Không biết đã qua bao lâu.
Hơi thở người trên giường có chút động tĩnh yếu ớt.
Thi Cảnh lập tức cúi người xuống bên giường.
Mi mắt đang nhắm nghiền khẽ động, lông mi rung lên rồi từ từ mở ra.
Tiết Nhất Nhất nhìn rõ người trước mặt.
Cảm giác ngạt thở, cảm giác đau đớn cận kề cái chết lập tức lan khắp toàn thân.
Đôi mắt Tiết Nhất Nhất lộ vẻ sợ hãi, cô khẽ “ưm” một tiếng, cổ họng đau rát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau đớn.
Tay cô theo bản năng đưa lên sờ vào chỗ đau trên cổ.
Như đã biết trước cô sẽ làm gì, hai cánh tay cô bị nhẹ nhàng giữ lại.
Tiết Nhất Nhất mở mắt ra lần nữa, vẫn là vẻ mặt có chút sợ hãi.
Thi Cảnh há miệng th* d*c, nói: “Em đừng cử động, lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902232/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.