Thân hình cao lớn của người đàn ông ép cô gái vào góc tường chật hẹp.
Tay véo lên gò má mềm mại, lực từ hàm răng còn mạnh hơn cả ngón tay.
Tiết Nhất Nhất bị véo đau điếng, hai tay nắm lấy cổ tay Thi Cảnh, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thi Cảnh không có ý định buông tay.
Tiết Nhất Nhất lại đổi sang vẻ mặt cầu xin.
Bây giờ, quả thật là một bộ kỹ năng thay đổi liên tục.
Thi Cảnh vẫn không buông tay.
Tiết Nhất Nhất cắn răng, há miệng nghiêng đầu định cắn, giây tiếp theo đã bị nắm lấy cằm.
Thi Cảnh ghé sát vào khuôn mặt nhỏ bé không biết sống chết kia, nói: “Lúc nào tôi cũng để em cắn chắc?”
Mặt Tiết Nhất Nhất nhăn lại, đang không biết phải giằng co đến bao giờ thì Thi Cảnh đột nhiên quay đầu, tay buông lỏng.
Tiết Nhất Nhất cũng nhìn theo.
Hoàng Tử Hân đứng cách đó không xa, như thể bắt gặp chuyện gì không nên thấy, lúng túng nhếch môi, cười gượng gạo và khó xử.
Mắt Hoàng Tử Hân liếc trái liếc phải: “Quản lý Tiết, cái đó… ‘Giấy thông hành’ của em làm… làm xong rồi.”
Thi Cảnh chống tay lên hông: “Cô là người bị cướp?”
Hoàng Tử Hân gật đầu lia lịa.
Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất, ánh mắt dừng lại một lúc trên gò má hơi đỏ của cô.
Vậy mà đã đỏ một mảng.
Yếu ớt!
Anh quay người: “Lên xe.”
Hoàng Tử Hân nhìn Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất gật đầu, hai người một trước một sau lên xe.
Xe chạy qua những con phố đông đúc, rẽ trái rẽ phải ra khỏi khu náo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902243/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.