🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đôi mắt đen khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất.

Rõ ràng là đang tức giận vì cô không từ mà biệt.

Bây giờ chính là lúc tính sổ!

Tiết Nhất Nhất ngồi ngay ngắn, chớp mắt một cái, ra hiệu hỏi: “Sao chú lại ở đây?”

Đôi mắt màu nhạt nhìn người khác đặc biệt trong trẻo.

Luôn có thể khiến người ta dịu dàng đi ba phần.

Nhưng Thi Cảnh hôm nay không hề bị cám dỗ, nhìn người phụ nữ này liền thấy ngứa cả răng: “Sao nào? Tôi không thể đến đây làm việc à?”

Tiết Nhất Nhất ngây thơ ra hiệu: “Cháu thật sự đến làm việc.”

Thi Cảnh cười một tiếng, cánh tay đè lên bàn: “Ý em là tôi giả vờ làm việc?”

Tiết Nhất Nhất bị chặn họng, không thể vòng vo được nữa, liền uống một ngụm trà lớn, ra hiệu: “Cháu đã nghĩ thông suốt rồi.”

Trong phòng riêng yên tĩnh, Thi Cảnh có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập đầy vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của Tiết Nhất Nhất.

Giọng điệu của Thi Cảnh lại mang một hương vị khác: “Nói nghe xem nào.”

Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm Thi Cảnh, ra hiệu: “Chú nói sáu năm trước chúng ta đã cãi nhau, sau đó không liên lạc nữa, vậy thì…”

Hàng mi cong vút khẽ động, cô ra hiệu: “Vậy là đã chia tay rồi!”

Người đàn ông lập tức sa sầm mặt.

Là do anh quá nuông chiều cô.

Nên cô mới dám nói bất cứ điều gì.

Lẽ ra lúc nãy nên véo mạnh hơn một chút, véo cho đến khi cô khóc và nói không dám nữa.

Chia tay là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.

Phong độ quý ông vẫn phải giữ.

Thi Cảnh đột nhiên nhếch môi, cụp mắt xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Cho em một cơ hội nói lại.”

Mi mắt khẽ nhướng lên, đầy vẻ cảnh cáo: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Tiết Nhất Nhất phồng má, tức giận ra hiệu: “Trước đây chú cũng như vậy sao?”

“?” Thi Cảnh nhướng mày.

Tiết Nhất Nhất: “Bá đạo như vậy! Đe dọa như vậy! Hăm dọa cháu như vậy!”

Acnes
Tách trà bị đặt mạnh xuống bàn. Thi Cảnh không vui: “Chậc…”

Tiết Nhất Nhất tiếp tục: “Có phải chú nói gì thì là cái đó! Không bao giờ hỏi ý cháu! Không quan tâm cháu có muốn hay không!”

Thi Cảnh càng nhíu mày chặt hơn: “Chậc.”

Tiết Nhất Nhất tức giận ra hiệu: “Sáu năm trước cháu mới mười tám tuổi, còn đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cháu với chú… chúng ta đã đến với nhau như thế nào? Là cháu tự nguyện sao? Cho dù là cháu tự nguyện thì đó cũng là do trẻ người non dạ!”

Thi Cảnh cứng họng không nói nên lời: “Chậc!”

Tiết Nhất Nhất khẽ nghiêng mặt liếc nhìn Thi Cảnh, ra hiệu: “Coi như trước đây bị chú lừa gạt, bây giờ cháu không muốn bị chú lừa gạt nữa! Dù sao cháu cũng không quan tâm chuyện trước đây, cháu không nhớ gì cả, cháu chỉ biết hiện tại cháu không muốn chơi trò tình cảm lén lút gì với chú!”

Lừa gạt?

Chơi?

Tình cảm lén lút?

Trò chơi?

Thi Cảnh cuối cùng cũng tìm được lời để nói: “Em nghĩ tôi rất rảnh rỗi sao? Sáu năm trước và sáu năm sau đều chơi đùa với em?”

Tiết Nhất Nhất ngây người một lúc, mím môi ra hiệu: “Chẳng lẽ không phải sao? Vậy chú nói cho cháu biết, năm đó chúng ta đã đến với nhau như thế nào, chúng ta đã thích nhau ra sao, chú đã theo đuổi cháu thế nào và tỏ tình với cháu ra sao, rồi chúng ta cãi nhau thế nào mà mấy năm không liên lạc!”

Thi Cảnh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Không một câu hỏi nào có thể trả lời.

Anh rất nghi ngờ cô nhớ tất cả mọi chuyện, nếu không sao câu nào cũng hỏi trúng vào điểm mấu chốt…

Chậc!

Yêu đương thôi mà, có cần phiền phức vậy không?!

Nếu không phải nhà hàng này thuộc về Trung An Bảo, Thi Cảnh đã nghi ngờ trong trà mình vừa uống có thuốc.

Bây giờ đầu óc anh quay cuồng!

Bị bao vây bởi đội quân vũ trang hạng nặng, đầu cũng không nổ tung như thế này!

Tiết Nhất Nhất thấy Thi Cảnh không nói nên lời, liền ra hiệu kết luận: “Chú chỉ thấy cháu thú vị mà thôi!”

Thi Cảnh cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, thái dương giật thình thịch: “Em có gì thú vị chứ? Dáng người không có, nhan sắc cũng không thuộc hàng top, lại còn không nghe lời, tôi mà chơi đùa với em, tôi điên rồi sao?”

Lời này vừa nói ra, không gian chìm vào tĩnh lặng.

Má Tiết Nhất Nhất đỏ bừng ngay lập tức, hai tay nắm chặt thành quyền, thở mạnh.

Cô đứng dậy ngay tức thì, quay người bỏ đi.

Thi Cảnh cũng sững sờ mất mấy giây rồi mới vội vàng đuổi theo.

Bàn tay nhỏ nắm lấy tay nắm cửa, cửa vừa kéo ra một khe hở, bàn tay lớn đã ấn lên cánh cửa, ‘rầm’ một tiếng đóng sầm lại.

Thi Cảnh dùng một tay ôm eo Tiết Nhất Nhất, một tay kéo tay cô đang nắm trên tay nắm cửa về.

Tiết Nhất Nhất giãy giụa.

Thi Cảnh: “Không phải, Nhất Nhất… không phải…”

Thi Cảnh ôm người, trong đầu lại thấy rối tung.

Không phải anh đến để tính sổ sao?

Sao lại có vẻ như bị tính sổ ngược lại?

Bây giờ lại rơi vào tình cảnh ‘xuống nước’ dỗ dành người ta.

Thi Cảnh ôm người lùi lại vài bước, đá một cái vào ghế rồi ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó bắt chéo hai cổ tay mảnh khảnh của cô đè lên đùi cô.

Anh ngồi xổm xuống, ngước nhìn cô, giải thích: “Ý của tôi là tôi không có chơi đùa với em.”

Mắt Tiết Nhất Nhất đỏ hoe.

Thi Cảnh bất đắc dĩ lau đi nước mắt của Tiết Nhất Nhất, nhấn mạnh: “Em nói xem tại sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Công việc ở đây cũng không nhất thiết phải tôi đích thân đến, không phải là tôi đến tìm em sao?”

Tiết Nhất Nhất sụt sịt mũi.

Thi Cảnh khen ngợi: “Hôm nay em rất ngoan, xảy ra chuyện biết tìm tôi.”

Tiết Nhất Nhất bĩu môi, quay mặt đi.

Thi Cảnh lập tức xoay mặt cô lại: “Đến đây lâu thế chắc chưa đi chơi ở đâu đúng không? Chiều mai tôi rảnh, đưa em đi chơi nhé? Hửm?”

Tiết Nhất Nhất rút tay ra, đưa chủ đề quay lại: “Sáu năm trước cháu còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, bắt đầu với chú có lẽ chưa nghĩ sâu xa. Nhưng bây giờ cháu rất rõ ràng, chúng ta không thể ở bên nhau, nếu để người khác biết mối quan hệ này, người chịu thiệt chỉ có thể là cháu.”

Thi Cảnh nhíu mày thật sâu: “Em chịu thiệt thế nào? Sợ tôi đối xử không tốt với em? Hay là sợ những lời đàm tiếu?”

Thi Cảnh có sự tự tin của riêng mình: “Để tôi xem ai dám nhiều lời.”

Tiết Nhất Nhất: “Đúng vậy, tất cả mọi người sẽ không làm gì chú, cũng không dám làm gì chú, họ chỉ làm gì cháu thôi.”

Thi Cảnh vừa định mở miệng.

Tiết Nhất Nhất lại ra hiệu: “Tất nhiên, khi chú bảo vệ cháu họ sẽ không làm gì cháu, nhưng lỡ như một ngày nào đó chúng ta không còn quan hệ gì nữa, kết cục của cháu sẽ không thể nói trước được.”

Thi Cảnh hiểu ra: “Em không tin tôi.”

Tiết Nhất Nhất lắc đầu: “Tin tưởng là một loại tự tin khác, cháu phải có sự tự tin mạnh mẽ mới có thể đi tin tưởng chú.”

Thi Cảnh nghe không hiểu nữa, thậm chí còn cảm thấy mình không hiểu nổi ngôn ngữ ký hiệu nữa rồi.

Tiết Nhất Nhất ra hiệu: “Cháu là một cá thể độc lập, không phải là vật sở hữu của ai, cháu không nên đứng dưới đôi cánh của người khác để được che chở, cháu nên tự mình dựng nên đôi cánh.”

Thi Cảnh đã hiểu.

Lúc này anh mới nhận ra, có lẽ là do định kiến, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái nên có tư duy như vậy.

Con gái được đàn ông bảo vệ, dựa dẫm vào đàn ông là chuyện đương nhiên.

Tiềm thức như vậy, nói một cách nhẹ nhàng thì là yêu thương, nói một cách sâu xa chính là coi con gái thành vật sở hữu của đàn ông.

Tiết Nhất Nhất là một người thông minh.

Nghĩ vậy, Thi Cảnh cười cười xoa má Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất gạt tay Thi Cảnh ra, ra hiệu: “Hơn nữa, tình yêu cháu muốn cũng không phải kiểu của chú.”

Thi Cảnh lập tức không vui, nhưng có bài học từ lần trước, anh cũng không nổi giận, hỏi cô: “Vậy em muốn kiểu nào?”

Tiết Nhất Nhất: “Muốn người tôn trọng ý nguyện và suy nghĩ của cháu, không ép buộc cháu.”

Thi Cảnh cảm thấy hai câu này không phải là nói bóng gió nữa mà là nhắm thẳng vào anh.

Tay Tiết Nhất Nhất không ngừng: “Còn nữa, chú không được nhắc lại chuyện trước đây nữa, cháu không nhớ, không thể chú nói gì thì là cái đó được.”

Được đằng chân lân đằng đầu!

Thế mà còn đưa ra yêu cầu?

Tiết Nhất Nhất mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới trắng trẻo lại, đột nhiên đỏ lên mấy phần, ra hiệu: “Em thích anh.”

(Lúc này Tiết Nhất Nhất cũng coi là tỏ tình nên không xưng chú-cháu nữa mà chuyển sang anh-em)

Cơ mày của người đàn ông giật giật.

Sóng gợn dâng lên trong đáy mắt, anh lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đó lên, nghiêng đầu hôn tới.

Tiết Nhất Nhất giật mình, hai tay chống trước ngực Thi Cảnh.

Sức lực nhỏ bé đó của cô đối với anh không có chút sức cản nào.

Có lẽ là vì cô vừa nhắc đến ‘tôn trọng’, lại có lẽ là vì cô vừa nói ‘thích’.

Trái tim anh bây giờ mềm nhũn đến mức có thể để cô tùy ý tung hoành.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ gần trong gang tấc, hơi thở không khỏi trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nhưng lại cam tâm tình nguyện kiên nhẫn hỏi: “Sao thế?”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.