Tiết Nhất Nhất vừa ăn cơm xong đã có người mang điện thoại đến.
Không thể không nói, Thi Cảnh làm việc gì cũng rất nhanh gọn.
Tiết Nhất Nhất cài đặt xong các phần mềm trong điện thoại.
Cô đã mất liên lạc mấy ngày, có rất nhiều tin nhắn, cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Bác sĩ nói vết thương của Thi Cảnh hồi phục rất tốt, trạng thái thần kinh cũng rất tốt, còn có một đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc nên Tiết Nhất Nhất tạm thời không vội.
Nhưng không ngờ Thi Cảnh lại gửi WeChat nói muốn uống nước.
Nếu anh thực sự muốn uống nước thì chỉ cần bấm chuông gọi, y tá sẽ đến ngay lập tức.
Anh chính là muốn cô đút nước cho anh.
Mà bây giờ việc chăm sóc anh, để anh sai bảo cũng coi như là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô.
Tiết Nhất Nhất tạm thời gác lại công việc trong tay, bưng một bát nước, chính xác 90ml, đến phòng bệnh của Thi Cảnh.
Cô vừa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh, đi vào trong vài bước, liếc nhìn giường bệnh, quả nhiên không có ai.
Tiết Nhất Nhất đặt bát nhỏ xuống, cau mày.
Bác sĩ có nói có thể tắm không nhỉ?
Cô không chắc nên chạy đi hỏi y tá.
Y tá nói có thể tắm nhưng chú ý không ở trong phòng vệ sinh quá lâu, vì cơ thể yếu, sợ ở trong môi trường nóng kín sẽ gây chóng mặt.
Tiết Nhất Nhất vội vàng chạy về phòng bệnh.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngừng.
Tiết Nhất Nhất đi đi lại lại hai vòng trước cửa phòng vệ sinh, không thấy người ra, cũng không nghe thấy tiếng động gì, cô lo lắng gõ cửa.
Thi Cảnh thính tai, nghe thấy Tiết Nhất Nhất đi đi lại lại ngoài cửa là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lo lắng đáng yêu của cô.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, một luồng hơi nóng ẩm ập vào mặt.
Ập vào mặt còn có lồng ngực trần vạm vỡ của người đàn ông.
Thi Cảnh chỉ mặc quần dài của bệnh viện.
Cả người chìm trong hơi nước, những giọt nước trên ngọn tóc lăn xuống lồng ngực hơi phập phồng của anh, dọc theo cơ bụng săn chắc chìm vào thắt lưng.
Thi Cảnh dùng khăn lau tóc một cách thô bạo, phàn nàn: “Bây giờ lại vội rồi à? Lúc người ta sắp khát chết thì em lại không quan tâm?”
Tiết Nhất Nhất bị nghẹn lời, không biết nói gì.
Sale quốc tế 25/9
Động tác trên tay Thi Cảnh dừng lại, kéo người vào phòng vệ sinh, ném dao cạo râu dùng một lần lên bồn rửa mặt.
Đến đúng lúc lắm.
Thi Cảnh nói một cách đương nhiên: “Cạo râu cho tôi.”
Tiết Nhất Nhất hơi mở to mắt, theo bản năng định ra hiệu, nhưng anh chẳng thèm nhìn cô.
Cô đành phải lên tiếng: “Em… không biết.”
Thi Cảnh quay người đánh bọt cạo râu bôi lên quanh miệng mình: “Còn chưa thử đã nói không biết?”
Tiết Nhất Nhất: “…”
Thi Cảnh nghiêm giọng dạy dỗ: “Tiết Nhất Nhất, em chăm sóc người khác thì phải có ý thức vừa học vừa làm, đợi em học xong hết mới bắt đầu làm thì người ta đã sớm ‘lạnh ngắt’ rồi!”
Không cạo râu thì cũng đâu “lạnh ngắt”!
Tiết Nhất Nhất vốn không muốn để ý đến yêu cầu vô lý này của Thi Cảnh, nhưng anh quay lưng về phía cô, để lộ những mảng bầm tím lớn trên lưng.
Giữa những vết bầm, hiện rõ những mảng máu tụ tím đỏ đáng sợ.
Tiết Nhất Nhất bèn bước tới, xé bao bì, lấy ra dao cạo râu dùng một lần.
Thi Cảnh vừa bôi xong bọt cạo râu, quay người đối mặt với Tiết Nhất Nhất.
Một tay chống lên bồn rửa mặt, hơi cúi người, đưa mặt mình ra.
Tiết Nhất Nhất cầm dao cạo râu, do dự không biết bắt đầu từ đâu.
Thi Cảnh trước nay không có tính kiên nhẫn, nắm lấy tay Tiết Nhất Nhất cạo dọc theo đường quai hàm của mình.
Nơi lưỡi dao đi qua, bọt cạo râu cuốn đi những sợi râu xanh mới nhú, để lại làn da sạch sẽ.
Tiết Nhất Nhất đã hiểu.
Ngón tay cô nhẹ nhàng áp lên, đỡ lấy khuôn mặt anh, từng chút từng chút, chậm rãi và tỉ mỉ cạo sạch bọt.
Ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc, ngay cả hơi thở cũng cẩn thận, cuối cùng thở ra một hơi dài, bàn tay nhỏ bé buông xuống.
Thi Cảnh cứ thế cúi đầu lại gần, hôn nhẹ lên môi cô – mùi cam quýt thoang thoảng – rất lịch sự: “Cảm ơn.”
Lông mi Tiết Nhất Nhất run lên, đối diện với đôi mắt đen phóng túng đó liền quay mặt đi.
Lúc từ phòng vệ sinh ra thì nước ấm đã nguội ngắt.
Tiết Nhất Nhất liền đi đổi bát khác.
Trở lại phòng bệnh, Thi Cảnh đã mặc xong quần áo, đang đứng trước cửa sổ.
Trong phòng bệnh có thêm một người.
Có vẻ họ đang bàn chuyện, Tiết Nhất Nhất không biết có nên ở lại hay không.
Có lẽ nên rời đi.
Tiết Nhất Nhất lặng lẽ đi tới, đặt nước xuống rồi quay người định đi.
Phía sau: “Đi đâu đấy?”
Bước chân Tiết Nhất Nhất dừng lại, quay đầu.
Thi Cảnh hất cằm: “Ngồi kia đi.”
Tiết Nhất Nhất ngồi xuống.
Tiết Nhất Nhất nghe thấy người đó hỏi Thi Cảnh: “Vậy… bây giờ xử lý thế nào?”
“Vội cái gì?” Thi Cảnh tựa lưng vào cửa sổ, hai khuỷu tay chống ngược lên bệ cửa sổ, đứng chẳng có dáng vẻ gì, giọng điệu vô cùng khinh thường, cười nói, “Bây giờ người sốt ruột nhất phải là lão họ Uông kia chứ?”
Uông?
Tiết Nhất Nhất không ngốc, chuyện cô bị bắt cóc tuy không có bằng chứng thực tế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng sau chính là Uông Kiến Hoa.
Vì con gái của ông ta, Uông Minh Hoa.
Thi Cảnh lên tiếng: “Cứ để mặc ông ta đã.”
Để mặc?
Những năm gần đây, thế lực và địa vị của Trung An Bảo ngày càng lớn mạnh, trong khi tập đoàn Uông thị bị các doanh nghiệp mới nổi vượt lên nên có phần tụt lại.
Nhưng ở Bắc Đô, trên bản đồ thương mại lịch sử, cả hai đều có vị trí quan trọng.
Xảy ra chuyện như vậy, sau này sẽ kết thúc thế nào?
Tiết Nhất Nhất không nghĩ Thi Cảnh sẽ dễ dàng bỏ qua.
Cô thực sự không đoán được suy nghĩ của anh.
Nói thêm vài câu, Thi Cảnh đuổi người đi rồi đi đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Hai tay chống lên đùi, hơi nghiêng người về phía trước, nói một cách trêu chọc: “Sắp khát chết rồi.”
Tiết Nhất Nhất chớp mắt, hai tay bưng bát đưa cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh liếc nhìn cái bát nhỏ được đưa đến trước mặt một cách chán ghét: “Tôi không có sức.”
Tiết Nhất Nhất thực sự không nhìn ra.
Anh đã tắm rửa, cạo râu, trông vô cùng tỉnh táo.
Nhưng anh thực sự chưa ăn gì.
Tiết Nhất Nhất thở ra một hơi, một tay bưng bát, một tay cầm thìa.
Anh ngồi trên giường, cô ngồi trên ghế, ghế vốn đã không cao bằng giường.
Tiết Nhất Nhất chỉ có thể đứng dậy, khom người đút nước cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh hơi ngửa cằm, hé miệng ngậm từng thìa nước được đưa đến bên môi, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất cố tình không để ý đến ánh mắt của Thi Cảnh.
Nhưng khoảng cách quá gần, cho dù cô không nhìn thì khóe mắt cũng có thể quét tới.
Cô thấy anh đột nhiên cười.
Nụ cười có chút xấu xa.
Động tác trên tay cô dừng lại.
Giây tiếp theo, eo đã bị vòng tay siết chặt, kéo ngồi hẳn lên đùi rắn chắc.
Cô loạng choạng, hai tay vội giữ bát nước cho khỏi đổ.
Năm ngón tay Thi Cảnh nắm lấy thành bát, đoạt lấy cái bát nhỏ trên tay Tiết Nhất Nhất đặt sang một bên, rồi nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Không còn sự bá đạo như trước mà dịu dàng chiều chuộng.
Điều này tạo cơ hội cho Tiết Nhất Nhất phản kháng.
Cô đẩy vai anh ra, lí nhí lên tiếng: “Đừng…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn né tránh, quay đi.
Thi Cảnh dễ dàng quay mặt cô lại, nhíu mày: “Đừng cái gì mà đừng?”
Anh nhìn gần khuôn mặt nhỏ bé của cô, lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi hòa quyện với cô: “Tôi đã nói rồi, khi tôi trở về em phải cho tôi câu trả lời.”
Anh hơi nhướng mày: “Em đã vì tôi mà lên tiếng, còn dám nói không thích tôi?”
Không chỉ lên tiếng.
Còn lo lắng cho anh, lo lắng đến mức ngất đi…
Nghĩ đến đây, cơ thể Thi Cảnh có chút cứng lại, hận không thể ăn cô ngay bây giờ.
Cánh tay anh siết chặt, môi áp lên, thở hổn hển hôn dồn dập, giọng nói mơ hồ: “Em còn cứng miệng, tôi làm chết em.”
Tiết Nhất Nhất cũng không phải lần đầu từ chối Thi Cảnh, cô cũng không biết hôm nay anh bốc hỏa ở đâu, thân thể không khỏi run lên.
Thi Cảnh cảm nhận được, dịu dàng l**m láp: “Sợ gì, tôi không nỡ…”
Anh không còn kiên nhẫn nữa, ngón tay tách nhẹ cái miệng nhỏ bé đó ra, lưỡi luồn vào, cổ họng không ngừng nuốt, yết hầu chuyển động, không thể kiềm chế.
Tiết Nhất Nhất sắp không thở nổi, nghe thấy điện thoại rung như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Cô vỗ vào vai anh.
Thi Cảnh vẫn mãi mê hôn m*t, tay mò lấy điện thoại, hé mắt nhìn một cái.
Đột nhiên dừng lại, nhấc máy, hít một hơi thật sâu: “Anh cả.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.