🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

— Anh thả em xuống được không?

Giọng cô gái vừa nhẹ vừa mềm, không biết là vì đang nằm hay vì đang khẩn cầu, mang theo âm rung khe khẽ lẫn nũng nịu.

Cổ họng Thi Cảnh trở nên khô khốc.

Xuống cái gì mà xuống!

Bây giờ anh muốn lên!

Chết tiệt!

Sao lại là cái giọng này chứ?

Cào tim cào phổi, tê dại đến tận xương tủy.

Tiết Nhất Nhất không nghe thấy Thi Cảnh trả lời, cũng không cảm thấy anh có bất kỳ động tác nào, tưởng anh đã đồng ý, cô hơi nhích người, định ngồi dậy khỏi giường.

Vừa mới động một chút, cánh tay đàn ông siết chặt, cô lại bị ôm sát dán vào cơ thể anh.

Cằm người đàn ông cọ cọ vào thái dương cô, những sợi râu lởm chởm khiến da cô hơi ngứa.

Thi Cảnh: “Em đang nói chuyện với ai đấy?”

Tiết Nhất Nhất: “?”

Thi Cảnh: “Sao nói chuyện không gọi tên người ta?”

Tiết Nhất Nhất: “?”

Thi Cảnh chụp mũ cho người ta: “Không lễ phép thế à? Hửm?”

Tiết Nhất Nhất hiểu ra sau vài giây, nhỏ giọng nói: “Thi… Cảnh, anh thả em xuống đi.”

Tiết Nhất Nhất cảm nhận rõ lồng ngực người đàn ông phập phồng một cái, đồng thời, hít một hơi thật sâu bên tai cô, như thể không nghe rõ, có vẻ khó chịu: “Cái gì?”

Anh ôm càng lúc càng chặt, đến mức chóp mũi cô đã cọ vào cổ anh.

Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt, nói lớn hơn một chút: “Thi Cảnh, anh thả em xuống được không?”

Thi Cảnh lại giở trò: “Cái gì?”

Tiết Nhất Nhất im bặt.

Cô hiểu ra rồi, người này đâu phải không nghe rõ.

Căn phòng yên tĩnh như vậy, khoảng cách gần như thế, sao có thể không nghe rõ.

Anh cố ý.

Sale quốc tế 25/9
Cố ý trêu cô.

Hay nói cách khác là, đang đùa giỡn cô.

Thi Cảnh tự biết đã bị lộ nhưng không hề có chút xấu hổ nào, lòng bàn tay úp lên sau gáy tròn trịa của cô xoa xoa, thẳng thắn yêu cầu: “Gọi thêm một lần nữa.”

Tiết Nhất Nhất cau mày.

Thi Cảnh thúc giục: “Nhanh lên!”

Tiết Nhất Nhất nhíu chặt mày, mím môi, không lên tiếng.

Thi Cảnh nắm lấy gáy của Tiết Nhất Nhất, ngón tay bóp nhẹ, có ý dỗ dành: “Nhất Nhất, gọi tên tôi đi.”

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nhất Nhất nhăn lại, trong lòng khó tả: “Anh…”

Thi Cảnh: “Hửm?”

Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại: “b**n th**.”

Giọng nói có hay đến đâu thì chửi người cũng chẳng dễ nghe gì.

Thi Cảnh giữ lấy gáy Tiết Nhất Nhất, buộc cô phải ngẩng đầu.

Anh nheo mắt: “Em nói gì?”

Tiết Nhất Nhất nhìn thẳng vào mắt Thi Cảnh, chột dạ nuốt nước bọt, giọng lại trở nên lí nhí: “Em… không nói gì cả”

Thi Cảnh lập tức tức đến bật cười, đưa tay véo má Tiết Nhất Nhất, định dạy dỗ cô một trận.

Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Hàn Chí Nghĩa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy hai người đang nằm nghiêng đối diện nhau thân mật trên giường liền dừng bước: “Làm phiền rồi.”

Miệng thì nói “làm phiền rồi” nhưng hành động lại chẳng có ý rời đi, mắt còn nhìn chằm chằm vào hai người.

Má Tiết Nhất Nhất lập tức đỏ bừng.

Thi Cảnh buông tay.

Tiết Nhất Nhất vội vàng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Hàn Chí Nghĩa nghiêng đầu: “Đi thôi, đi kiểm tra với tôi.”

Trong phòng bệnh có xe lăn nhưng Thi Cảnh từ chối sử dụng, anh tự đi làm kiểm tra.

Tiết Nhất Nhất đặt cánh tay của Thi Cảnh lên vai mình để dìu anh.

Với vóc dáng nhỏ bé đó Thi Cảnh cũng không nỡ “bóc lột”.

Sau khi kiểm tra xong, trở lại phòng bệnh.

Kết quả kiểm tra cũng đã có, được đồng bộ hóa với máy tính bảng của Hàn Chí Nghĩa.

Hàn Chí Nghĩa xem xong tất cả kết quả kiểm tra, ngưỡng mộ cảm thán: “Cơ thể của cậu thật sự rất tốt!”

Tiết Nhất Nhất đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh giường bệnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thi Cảnh liếc thấy, lặng lẽ cười một tiếng, lòng bàn tay đặt lên sau gáy Tiết Nhất Nhất xoa xoa.

Hàn Chí Nghĩa đặt máy tính bảng xuống, nhìn về phía Tiết Nhất Nhất: “Cháu…”

Anh ta dừng lại, đổi giọng: “Nhất Nhất, cô có thể cho cậu ấy uống một chút nước ấm, nhưng phải cho uống từng ngụm nhỏ, chú ý mỗi lần không quá 100ml, hai lần cách nhau không dưới ba tiếng.”

Tiết Nhất Nhất gật đầu.

Hàn Chí Nghĩa rời khỏi phòng bệnh.

Tiết Nhất Nhất liếc nhìn Thi Cảnh, cũng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Thi Cảnh không giữ người, anh có việc phải xử lý.

Điện thoại của Thi Cảnh ở ngay bên cạnh, là chiếc điện thoại bị anh ném đi sau khi xuống máy bay.

Điện thoại của anh dù ném ở đâu cũng có thể tìm lại được.

Thi Cảnh dựa vào đầu giường bệnh, co một chân lên, cầm lấy điện thoại.

Bên MXG gửi đến tin tức mới nhất.

Hai nước đàm phán, đã đạt được thỏa thuận chung.

Hạ viện MXG thành lập một nhóm hữu nghị nghị viện hai nước nhiệm kỳ mới, thiết lập quan hệ hợp tác chiến lược thương mại toàn diện với bên đó.

Cuộc chiến thuế quan vừa đe dọa vừa dụ dỗ này, bước đầu đã hạ màn.

Chẳng mấy chốc tin tức sẽ truyền đi khắp thế giới.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ánh mắt Thi Cảnh rời khỏi điện thoại, nhìn thấy Tiết Nhất Nhất bưng một cái bát nhỏ đi vào, bên trong có một cái thìa.

Tiết Nhất Nhất bưng bát nhỏ đi đến trước giường bệnh.

Thi Cảnh cứ thế nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tiết Nhất Nhất cụp mắt xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng đó, cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cầm chiếc thìa nhỏ trong bát lên, múc một ít nước ấm đưa đến bên miệng Thi Cảnh.

Ánh mắt Thi Cảnh không dời đi, hơi cúi đầu, ngậm lấy nước ấm trong thìa.

Tiết Nhất Nhất tập trung vào việc trong tay.

Bác sĩ Hàn đã nói phải cho uống từng ngụm nhỏ, cô tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ.

Một chút nước thôi mà bị Tiết Nhất Nhất làm lề mề, Thi Cảnh có chút không kiên nhẫn, nhưng… cũng không từ chối.

Người bị anh nhìn đến mức vành tai cũng hơi đỏ lên, lúc này anh mới quay lại làm việc của mình.

Gọi một cuộc điện thoại đến MXG.

Bên kia điện thoại, A Long báo cáo xong tình hình liền xin chỉ thị: “Nhị gia, có cần cho Hổ Tử về nước trước không?”

A Long nghe nói Thi Cảnh bị thương.

Cảm thấy bên cạnh Thi Cảnh cần có một người tuyệt đối tin tưởng.

Thi Cảnh cũng có ý này: “Được.”

Nói thêm vài câu, cuộc gọi kết thúc.

90ml nước ấm trong tay Tiết Nhất Nhất cũng vừa đút xong.

Chiếc thìa sứ nhỏ rơi vào trong bát phát ra một tiếng kêu thanh thúy.

Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên, l**m môi, nói chậm rãi: “Lát nữa em phải ra ngoài một chuyến.”

Giọng nói dễ nghe nhưng còn chưa quen thuộc lắm, mỗi một chữ đều đập vào tim Thi Cảnh, mang theo cảm giác mới mẻ tột cùng.

Tiết Nhất Nhất không giống Thi Cảnh, điện thoại của cô mất là mất thật, không tìm lại được, cô nói: “Em phải đi mua điện thoại mới, còn phải làm lại sim.”

Làm gì có chuyện phiền phức như vậy?

Thi Cảnh: “Tôi cho người đi làm, em cứ…”

Thi Cảnh dừng lại, nhướng mày: “Ở đây chăm sóc tôi.”

Tiết Nhất Nhất suy nghĩ rồi gật đầu.

Thi Cảnh gọi: “Không được gật đầu.”

Tiết Nhất Nhất: “?”

Thi Cảnh yêu cầu: “Nói đi.”

Tiết Nhất Nhất phản ứng chậm nửa nhịp: “Được.”

Năm giờ chiều, đúng giờ ăn tối.

Tiết Nhất Nhất đứng dậy: “Em ăn tối xong sẽ quay lại.”

Thi Cảnh hất cằm: “Đi đi.”

Tiết Nhất Nhất đi ăn cơm, Thi Cảnh cũng phải ăn cơm, nhưng cơm của anh là một chai dịch dinh dưỡng.

Thi Cảnh điều chỉnh tốc độ truyền nhanh hơn, khoảng 4 tiếng sẽ truyền xong dịch dinh dưỡng.

Y tá rút ống truyền dịch: “Thưa anh, nếu có bất kỳ nhu cầu nào, anh cứ bấm chuông gọi.”

Thi Cảnh xua tay, y tá rời khỏi phòng bệnh.

Thi Cảnh nhìn đồng hồ.

Đã hơn chín giờ tối.

Tiết Nhất Nhất đi ăn cơm lúc hơn năm giờ chiều, ăn cơm gì mà lâu thế?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là quên mất anh rồi.

Thi Cảnh cầm điện thoại lên: [Tôi muốn uống nước.]

Rất nhanh, bên kia trả lời tin nhắn: [Em đến ngay.]

Thi Cảnh xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.