— Anh thả em xuống được không?
Giọng cô gái vừa nhẹ vừa mềm, không biết là vì đang nằm hay vì đang khẩn cầu, mang theo âm rung khe khẽ lẫn nũng nịu.
Cổ họng Thi Cảnh trở nên khô khốc.
Xuống cái gì mà xuống!
Bây giờ anh muốn lên!
Chết tiệt!
Sao lại là cái giọng này chứ?
Cào tim cào phổi, tê dại đến tận xương tủy.
Tiết Nhất Nhất không nghe thấy Thi Cảnh trả lời, cũng không cảm thấy anh có bất kỳ động tác nào, tưởng anh đã đồng ý, cô hơi nhích người, định ngồi dậy khỏi giường.
Vừa mới động một chút, cánh tay đàn ông siết chặt, cô lại bị ôm sát dán vào cơ thể anh.
Cằm người đàn ông cọ cọ vào thái dương cô, những sợi râu lởm chởm khiến da cô hơi ngứa.
Thi Cảnh: “Em đang nói chuyện với ai đấy?”
Tiết Nhất Nhất: “?”
Thi Cảnh: “Sao nói chuyện không gọi tên người ta?”
Tiết Nhất Nhất: “?”
Thi Cảnh chụp mũ cho người ta: “Không lễ phép thế à? Hửm?”
Tiết Nhất Nhất hiểu ra sau vài giây, nhỏ giọng nói: “Thi… Cảnh, anh thả em xuống đi.”
Tiết Nhất Nhất cảm nhận rõ lồng ngực người đàn ông phập phồng một cái, đồng thời, hít một hơi thật sâu bên tai cô, như thể không nghe rõ, có vẻ khó chịu: “Cái gì?”
Anh ôm càng lúc càng chặt, đến mức chóp mũi cô đã cọ vào cổ anh.
Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt, nói lớn hơn một chút: “Thi Cảnh, anh thả em xuống được không?”
Thi Cảnh lại giở trò: “Cái gì?”
Tiết Nhất Nhất im bặt.
Cô hiểu ra rồi, người này đâu phải không nghe rõ.
Căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902262/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.