Thi Cảnh không đợi Cố Tranh nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại, đồng thời nói: “Xuống xe!”
Văn Hổ vốn định đợi Thi Cảnh gọi điện xong, hỏi là đến căn hộ của Tiết Nhất Nhất hay đến đâu, kết quả từ kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt của Thi Cảnh, nghe thấy hai chữ ‘xuống xe’.
Văn Hổ xuống xe, đóng cửa xe lại.
Thi Cảnh dùng một tay ôm eo Tiết Nhất Nhất, giữ người trước ngực, một tay nắm lấy cằm cô nâng lên: “Tiết Nhất Nhất, em to gan rồi, dám đến nơi này?”
Hai tay Tiết Nhất Nhất nắm lấy cổ tay Thi Cảnh, đôi mắt mơ màng: “Không phải, là cô Kỷ dẫn em đến, cô ấy nói thấy em không có tinh thần, muốn dẫn em đi thư giãn, em không biết là nơi này, em vào còn tưởng là tiệm SPA, vào nữa mới biết là… là nơi này.”
Do tư thế, Tiết Nhất Nhất gần như ngã hẳn vào người Thi Cảnh.
Thi Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trước mắt, ánh mắt chuyển động, dừng lại trên đôi môi nhỏ đang hé mở.
Anh ngửi thấy mùi rượu.
Tiết Nhất Nhất vẫn đang giải thích: “Em lập tức muốn đi nhưng cô Kỷ kéo em lại không cho em đi, còn… còn gọi cho em… gọi một…”
Tiết Nhất Nhất có cảm giác bất lực như lửa sân trước chưa dập thì sân sau lại cháy.
Nhưng cô không chột dạ, mắt mở to tròn: “Em chỉ uống một ly rượu, em không làm gì cả, em không chạm vào đâu cả, em thề!”
Cô ngây thơ giơ ba ngón tay lên.
Nói tóm lại là:
Thứ nhất, không phải tự mình muốn đến.
Thứ hai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902598/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.