Đầu tháng 9, Thi Cảnh đi công tác ở Tô Thành.
Cuối tuần, Tiết Nhất Nhất một mình đi siêu thị mua một số đồ dùng sinh hoạt.
Khi về nhà, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest lịch lãm, tinh tế.
Cố Tranh sống ở đây, Tiết Nhất Nhất biết chuyện này.
Đã biết từ rất lâu rồi.
Chỉ là vẫn chưa gặp lần nào nên đã quên mất chuyện này.
Cố Tranh thấy Tiết Nhất Nhất ngẩn người, lịch sự giơ tay giữ cửa thang máy: “Cô Tiết?”
Cố Tranh là ông chủ lớn của Nghi Hòa, lần cuối Tiết Nhất Nhất nói chuyện với anh ta là trong buổi tổng kết cuối năm của Nghi Hòa.
Lúc đó Cố Tranh gọi Tiết Nhất Nhất là ‘Quản lý Tiết’.
Bây giờ là ‘Cô Tiết’.
Công ra công, tư ra tư.
Trong công việc, cô là cấp dưới.
Riêng tư, cô là người nhà họ Thi.
Tiết Nhất Nhất bước vào thang máy: “Tổng giám đốc Cố, thật trùng hợp.”
Cố Tranh khẽ gật đầu: “Chúc mừng cô, cô đã có thể nói chuyện rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Nhất Nhất gặp Cố Tranh sau khi cô có thể nói chuyện: “Cảm ơn.”
Cửa thang máy đóng lại, Cố Tranh giúp Tiết Nhất Nhất ấn thang máy: “Đến tìm Thi Cảnh à?”
Tiết Nhất Nhất gật đầu: “Vâng.”
Cố Tranh cụp mắt, lướt qua đồ dùng sinh hoạt trên tay Tiết Nhất Nhất, ánh mắt dừng lại một thoáng.
Tiết Nhất Nhất nhận ra, liền giải thích: “Tôi giúp chú út… mua một ít đồ.”
Cố Tranh dời ánh mắt, khẽ gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, Cố Tranh giơ tay giữ cửa thang máy: “Mời.”
Tiết Nhất Nhất: “Cảm ơn.”
Về đến nhà, Tiết Nhất Nhất liền nghĩ, người tinh tế như Cố Tranh chắc chắn đã đoán ra được rồi.
Nhưng chắc anh ta sẽ không nói lung tung.
Shopee Live 25/9
Tiết Nhất Nhất kể chuyện gặp Cố Tranh cho Thi Cảnh nghe.
Thi Cảnh cũng nói như vậy.
Rằng Cố Tranh sẽ không nói lung tung.
Cuối tháng 9, cuối tuần.
Thi Cảnh không biết Tiết Nhất Nhất nghe từ đâu ra rằng bình minh ở Tây Sơn rất đẹp, rồi đột nhiên nổi hứng muốn đi ngắm bình minh.
Trước khi ngủ cô vẫn đang lên kế hoạch.
Năm giờ bốn mươi phải đến đỉnh núi, thời gian leo núi ước tính một tiếng rưỡi, lái xe đến chân núi mất nửa tiếng.
Tiết Nhất Nhất: “Vậy ba giờ chúng ta phải dậy rồi!”
Thi Cảnh ôm người lên giường nằm: “Đã gần mười hai giờ rồi, không ngủ thì chắc chắn em không dậy được.”
Tiết Nhất Nhất: “Em dậy được, anh đặt báo thức chưa?”
Thi Cảnh thở dài bất đắc dĩ: “Đặt rồi.”
Tiết Nhất Nhất: “Ừm, ngủ thôi.”
Thi Cảnh thành thạo tháo máy trợ thính của Tiết Nhất Nhất rồi ôm cô vào lòng.
Tiết Nhất Nhất hơi khó ngủ, trở mình mấy lần trong vòng tay Thi Cảnh.
Khiến Thi Cảnh lập tức “nổi lửa”, liền ôm người lại hôn.
Ban đầu chỉ là hôn cái miệng nhỏ nhắn đó.
Hôm nay có vẻ cô rất vui, còn chủ động đáp lại anh.
Sau đó môi anh lướt dọc má, đến tai, rồi xuống cổ, xương quai xanh.
Khơi dậy sự nóng bỏng.
Để lại những vệt nước óng ánh.
Lan ra một chút đỏ ửng.
Tiết Nhất Nhất không hề phản kháng, còn ôm lấy đầu Thi Cảnh.
Ngón tay Thi Cảnh cởi cúc áo ngủ của cô, kéo áo xuống, dọc theo vai hôn đến cánh tay.
Kéo áo xuống nữa.
tr*n tr** đối diện.
Anh quay đầu lại, vừa cắn một cái cô liền run rẩy kêu thành tiếng.
Sau hơi thở dồn dập, đột nhiên cô không muốn nữa, liền giơ tay đẩy anh ra.
Thi Cảnh có chút mất kiểm soát, không những không dừng lại mà còn trực tiếp nâng eo Tiết Nhất Nhất lên, giật phăng áo ngủ của cô ra.
Tiết Nhất Nhất căng thẳng kêu lên: “Thi Cảnh!”
Tiếng kêu này đã gọi lý trí Thi Cảnh trở về.
Thi Cảnh vừa dừng lại Tiết Nhất Nhất liền cảm thấy lạnh, kéo chăn che mình lại rồi mò tìm áo ngủ.
Thi Cảnh từ từ bình tĩnh lại.
Anh lý trí cảm nhận được, Tiết Nhất Nhất ban đầu không hề từ chối, là cô ấy đồng ý, sau đó hình như là sợ hãi.
Không thể cưỡng ép.
Kiên nhẫn…
Kiên nhẫn…
Thi Cảnh tự nhủ.
Tiết Nhất Nhất mặc áo ngủ vào.
Thi Cảnh lại ôm cô vào lòng.
Ban đầu Tiết Nhất Nhất cứ nghĩ Thi Cảnh sẽ tỏ ra không vui, hoặc ít nhất cũng sẽ tỏ ra mất hứng.
Bởi vì không nghe thấy âm thanh nên các giác quan khác rất nhạy bén.
Toàn thân anh cứng ngắc, sẵn sàng bùng nổ, hơi thở nóng bỏng, gấp gáp không chờ nổi.
Nhưng cô đã từ chối anh.
Vì vậy khi được ôm lại cô có chút ngạc nhiên.
Sau đó… mũi cay xè.
Sau đó… ôm lấy anh.
Ba giờ sáng.
Thi Cảnh bị chuông báo thức điện thoại đánh thức, cảm thấy mình hầu như không ngủ được mấy phút.
Anh bật đèn đầu giường, hôn một cái lên người đang ôm anh ngủ say sưa trong vòng tay.
Tiết Nhất Nhất chưa tỉnh.
Thi Cảnh nhéo một cái vào má Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất bĩu môi lẩm bẩm nhưng vẫn chưa tỉnh.
Thi Cảnh trực tiếp ôm cô ngồi dậy, ôm vai lắc lắc.
Lúc này Tiết Nhất Nhất mới mở mắt, có chút oán trách nhìn Thi Cảnh.
Thi Cảnh bật cười, là ai muốn đi ngắm bình minh?
Là ai trước khi ngủ cứ dặn dò mãi?
Thi Cảnh lại nhéo một cái vào má Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất tỉnh táo hơn chút, dụi dụi mắt rồi rời giường.
Đến công viên Tây Sơn, đậu xe.
Thi Cảnh lấy thuốc chống côn trùng xịt cho Tiết Nhất Nhất sau đó cả hai bắt đầu leo núi.
Thể lực của Tiết Nhất Nhất còn kém hơn Thi Cảnh tưởng tượng, đi được trăm mấy bậc thang đã phải dừng lại nghỉ.
Nhìn thời gian trôi qua Tiết Nhất Nhất cũng tự thấy hoảng hốt.
Cô ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh: “Anh cõng em được không?”
Cô đi còn không nổi, lại muốn Thi Cảnh cõng nặng leo núi.
Nghe có vẻ rất quá đáng.
Nhưng dáng vẻ anh không th* d*c chút nào khiến cô cảm thấy cũng không quá đáng lắm.
Thi Cảnh hừ cười một tiếng: “Tối qua tôi đã nói lái xe lên núi, vậy thì có thể ngủ thêm chút, nhưng em lại nói muốn tự mình leo núi, bây giờ lại muốn cõng, em mơ đẹp đấy!”
Tiết Nhất Nhất ấm ức: “Nhưng thời gian không đủ rồi… Đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ lỡ sao…”
Thời gian sao mà không đủ?
Thi Cảnh đang tính toán thời gian mà.
Vậy nên anh định để cô lề mề thêm 20 phút nữa mới cõng cô.
Không ngờ cô lại mặt dày đòi hỏi trước.
Tiết Nhất Nhất thấy Thi Cảnh không nói gì.
Cô ngồi trên bậc thang dang hai tay về phía anh.
Im lặng đối đầu.
Dáng vẻ hoàn toàn bá đạo!
Thi Cảnh lười chấp nhặt với phụ nữ, anh bước đến, quay lưng lại ngồi xổm xuống.
Nửa tiếng sau đã lên đến đỉnh núi.
Tiết Nhất Nhất nhảy xuống từ lưng Thi Cảnh, chạy đến bên hàng rào nhìn về phía chân trời.
Mặt trời còn chưa thấy bóng dáng, vài ngôi sao lấp lánh, những ngọn núi mờ ảo ẩn hiện cũng rất đẹp.
Thi Cảnh đi đến bên cạnh Tiết Nhất Nhất, quay lưng dựa vào hàng rào, đứng thoải mái, dùng khăn giấy lau mồ hôi.
Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu nhìn.
Anh cõng người leo núi mà không hề th* d*c. Thật là một thể chất đáng ngưỡng mộ.
Khoảng hai mươi phút sau chân trời xuất hiện một vệt đỏ, rồi màu sắc dần loang ra.
Kèm theo tiếng ve kêu, tiếng chim hót, ánh mặt trời xuyên qua mây mù dần dần trở nên rực rỡ.
Tiết Nhất Nhất đối diện với ánh sáng vàng, nghiêng đầu cười với Thi Cảnh.
Thi Cảnh rất thẳng thắn, kéo người lại hôn hai cái.
Uể oải ăn sáng xong rồi về nhà, Tiết Nhất Nhất ngủ một giấc đến chiều mới dậy.
Vẫn là bị Thi Cảnh gọi dậy, anh sợ đồng hồ sinh học của cô đảo lộn rồi ngày mai đi làm sẽ không có tinh thần.
Thi Cảnh trêu chọc: “Sau này sẽ không còn đòi đi ngắm bình minh nữa chứ?”
Tiết Nhất Nhất: “Lần sau chúng ta đi Nam Sơn ngắm hoàng hôn.”
Thi Cảnh nhìn cô với ánh mắt khinh thường: “Lại phải leo núi lên à?”
Tiết Nhất Nhất: “Ngắm hoàng hôn có thể xuất phát sớm, thời gian đủ thì em có thể tự mình leo lên.”
Thi Cảnh làm ra vẻ chờ xem kịch vui, kéo dài giọng: “Được!”
Ngày Quốc khánh, Thi Cảnh dưới sự thúc giục của Thi Dụ đã về Nghi Châu một chuyến.
Ban đầu nói ở Nghi Châu năm ngày nhưng mới ba ngày Thi Cảnh đã về Bắc Đô.
Tiết Nhất Nhất ngạc nhiên hỏi: “Sao lại về sớm thế?”
Thi Cảnh chỉ nói là lại cãi nhau với ông cụ Thi, những chuyện khác Tiết Nhất Nhất cũng không hỏi nữa.
Thật ra Thi Cảnh không nói, anh phát ngán ông cụ Thi cứ ba câu là không rời chuyện giục anh kết hôn.
Nói cái gì mà không thấy anh kết hôn sẽ chết không nhắm mắt.
Thi Cảnh về nên Tiết Nhất Nhất đề nghị ra ngoài ăn tối.
Anh gật đầu, Tiết Nhất Nhất liền chạy đi thay quần áo.
Thi Cảnh ngồi trên sofa, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.
Hai tháng rồi, căn nhà này, mọi nơi đều có bóng dáng của Tiết Nhất Nhất.
Rõ ràng đây là tổ ấm của hai người.
Thi Cảnh lấy điện thoại ra lật xem hành trình hàng ngày của Tiết Nhất Nhất mà Văn Hổ gửi đến.
Tiết Nhất Nhất không có bất kỳ vấn đề gì.
Vậy thì… có lẽ không nên tiếp tục theo dõi Tiết Nhất Nhất nữa?
Nghĩ đến đây Thi Cảnh rất đau đầu.
Anh thậm chí còn hơi sợ Tiết Nhất Nhất biết mình vẫn luôn cho người theo dõi cô, sẽ giận anh, sẽ làm loạn với anh.
Chắc chắn sẽ khóc.
Chắc chắn sẽ nói anh không tôn trọng cô.
Còn sẽ dọn đi.
Lúc này Tiết Nhất Nhất từ trên lầu đi xuống, cô mặc một chiếc váy dài, cười rất ngọt: “Quán này là em thấy hôm qua khi đi mua sắm, lúc đi qua đó mùi thơm bay ra đặc biệt thơm, quán mới khai trương còn giảm giá, em mời anh ăn.”
Thi Cảnh từ trên sofa đứng dậy, tay còn cầm điện thoại: “Lại đây.”
Tiết Nhất Nhất vén tóc bên má đi đến gần, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”
Thi Cảnh hơi cúi đầu, nhìn vào mắt Tiết Nhất Nhất.
Đôi mắt đó chứa hình bóng anh.
Thật sáng.
Thật trong veo.
Tiết Nhất Nhất bị nhìn không tự nhiên: “Anh đang nhìn gì thế?”
Thi Cảnh nheo mắt: “Xem em có ch** n**c miếng không.”
Tiết Nhất Nhất ngẩn người, như một con mèo nhỏ tức giận đấm Thi Cảnh một cái.
Thi Cảnh bị đấm liền bật cười.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.