Buổi tối, Tiết Nhất Nhất ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, dùng điều khiển từ xa tìm phim để xem.
Cuối cùng cô mở một bộ phim cũ được đánh giá khá cao.
Thi Cảnh hâm nóng một túi thuốc bắc rồi đi đến ghế sô pha và đưa cho Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất liếc nhìn một cái, theo phản xạ liền nhăn mặt.
Cô nhận lấy túi thuốc, cắn vào miệng túi, uống vài hơi là hết.
Miệng cô vừa rời khỏi túi thuốc thì một viên kẹo đã được đưa vào miệng.
Thi Cảnh ngồi xuống bên cạnh Tiết Nhất Nhất, tự nhiên vòng tay ôm cô vào lòng, cùng nhau xem phim.
Hơn mười giờ.
Màn hình phim tối đi, bắt đầu chạy dòng chữ cuối phim.
Trong bóng tối, Tiết Nhất Nhất ngáp một cái, kéo chiếc chăn trên người và ló đầu ra khỏi vòng tay của Thi Cảnh: “Đi ngủ thôi.”
“Cuối tuần mà ngủ sớm thế làm gì?” Thi Cảnh kéo cô lại, cầm điều khiển chọn phim, “Tôi đã xem phim em muốn xem rồi, chẳng lẽ em không nên xem cùng tôi một bộ phim mà tôi muốn xem sao?”
Tiết Nhất Nhất liếc nhìn Thi Cảnh một cái, cũng không phản đối gì.
Cô lại dựa vào lòng Thi Cảnh.
Thi Cảnh chọn một lúc lâu rồi mở một bộ phim.
— “Đại chiến thế kỷ: Phim tài liệu về mặt trận phía Đông châu Âu trong Thế chiến II”
Hình ảnh của bộ phim trông rất cũ, còn lâu đời hơn cả bộ phim cũ mà Tiết Nhất Nhất vừa chọn.
Thậm chí, không thể gọi đó là một bộ phim được.
Gọi là phim tài liệu thì đúng hơn.
Hình ảnh chủ yếu là các đoạn phim lưu trữ và phỏng vấn chuyên gia.
Rất nhanh, Tiết Nhất Nhất bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cô ngủ thiếp đi trên ngực Thi Cảnh.
Thi Cảnh nhìn chằm chằm vào màn hình, ôm cô chặt hơn một chút, đợi thêm một lát, cảm thấy người trong lòng đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ rồi anh mới cúi mắt xuống.
Đầu cô dựa vào lòng anh, chăn che đến dưới cằm, một phần chăn được cô ôm trong lòng.
Một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan thì không sắc sảo. Khóe mắt, chóp mũi, khóe môi đều là những đường cong tròn trịa.
Trong bóng tối, ánh sáng và bóng tối lấp lánh.
Shopee Live 25/9
Thi Cảnh khẽ đưa cánh tay phải lên ôm lấy vai Tiết Nhất Nhất, tay trái nâng nhẹ khuôn mặt cô lên, cúi đầu hôn.
l**m, m*t, cắn nhẹ, trêu đùa.
Cô mơ màng tỉnh dậy.
Tay cô chạm đến cằm anh, đẩy nhẹ một cách yếu ớt, mơ hồ hỏi: “Phim hết rồi à?”
“Chưa.” Thi Cảnh khàn giọng đáp, anh kéo tay cô xuống đưa vào trong chăn, môi kề môi nói, “Hôn một lát, phim hết sẽ bế em đi ngủ.”
Bộ não hỗn loạn của Tiết Nhất Nhất xử lý lời nói của Thi Cảnh một cách rời rạc.
Câu trên: Hôn một lát.
Hầu như ngày nào anh cũng hôn cô một lát.
Cũng chẳng phải cô muốn từ chối là có thể từ chối được.
Câu dưới: Phim hết sẽ bế em đi ngủ.
Vẫn chưa hết à.
Cô buồn ngủ quá.
Cũng thực sự không muốn tự đi…
Cô tháo máy trợ thính.
Như vậy lát nữa nằm trên giường có thể ngủ ngay…
Thi Cảnh chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiết Nhất Nhất, cô không hề kháng cự, dường như sắp ngủ thiếp đi lần nữa.
Anh dùng ngón tay cái tì vào cằm cô, khéo léo dùng ngón tay tách nhẹ đôi môi, đầu lưỡi lướt qua giữa hai hàm răng.
Ánh sáng mờ ảo như vậy, lại hiện lên một màu hồng phấn lấp lánh.
Ánh mắt Thi Cảnh đột nhiên trầm xuống, anh áp lên, quấn quýt, cắn nhẹ.
Phim kết thúc, Thi Cảnh nhẹ nhàng kéo chiếc chăn trên người hai người ra rồi bế cô về phòng.
Tiết Nhất Nhất vừa được đặt lên giường liền lật người quay sang phía bên kia, còn tự kéo chăn lên, ôm một góc vào lòng.
Thi Cảnh tắt đèn, lặng lẽ nhấc chăn lên rồi nằm xuống giường.
Vài phút sau anh xoay người ôm cô vào lòng.
Bị động tĩnh như vậy khiến Tiết Nhất Nhất lập tức tỉnh dậy.
Cô đã tỉnh dậy hàng ngàn vạn lần trong thế giới bóng tối im lặng này, đều chỉ có một mình.
Lần đầu tiên, được ôm ấp trong sự ấm áp.
Được ôm ấp cùng với nhịp tim đang đập.
Tiết Nhất Nhất cứng người nửa phút nhưng người phía sau cũng không có động tĩnh gì khác.
Dường như… chỉ là ngủ thôi.
Tiết Nhất Nhất từ từ thả lỏng cơ thể, khép lại đôi mi mắt mỏi mệt.
Ngày hôm sau.
Thi Cảnh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Tối qua không kéo rèm, ánh bình minh yếu ớt rọi một tia vào phòng.
Thi Cảnh không nhớ tối qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ sau khi Tiết Nhất Nhất ngủ thiếp đi anh mới ngủ.
Lúc đó anh ôm cô từ phía sau.
Bây giờ anh đang nằm ngửa, Tiết Nhất Nhất quay mặt về phía anh, thân thể nhỏ nhắn, mềm mại áp sát vào người anh.
Hơi thở ngọt ngào phả vào cánh tay anh.
Tay cô đặt trên ngực anh.
Thi Cảnh nắm lấy bàn tay đó, nghiêng người.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn hai giây, rồi không nhịn được hôn lên má một cái.
Tiết Nhất Nhất khó chịu quay người sang chỗ khác.
Thi Cảnh khẽ mỉm cười, rời giường.
Lúc xuống lầu tập thể dục buổi sáng anh gặp Cố Tranh.
Thi Cảnh đắc ý trêu chọc Cố Tranh vài câu, sau đó về nhà với mồ hôi đầm đìa, lúc này Tiết Nhất Nhất đã dậy, đang nấu ăn trong bếp.
Thi Cảnh đi tới nhìn một cái.
Trong chảo có một ít dầu, xếp vài chiếc bánh chẻo dài bằng bàn tay.
Điều chỉnh lửa, rưới một vòng nước quanh mép chảo rồi đậy nắp lại.
Tiết Nhất Nhất quay người đi ép nước trái cây: “Anh đi tắm trước đi, xong là ăn sáng được rồi.”
Không biết có phải đang ngượng ngùng không, vừa làm việc vừa nói chuyện nhưng lại không hề nhìn anh lấy một cái.
Thế này mà đã ngượng?
Vậy sau này chẳng phải sẽ chui xuống đất sao?
Nghĩ đến cảnh cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa e thẹn nhìn anh, anh lại toát thêm một lớp mồ hôi.
Thi Cảnh đi tắm, tắm xong theo thói quen muốn hút thuốc.
Nhưng đã nhịn được.
Thi Cảnh sảng khoái bước ra, Tiết Nhất Nhất đã dọn bữa sáng lên bàn.
Ngoài bánh chẻo chiên còn có trứng ốp la.
Phần trái cây ép nước không dùng hết được bày ra đĩa.
Ăn sáng xong Thi Cảnh lái xe đưa Tiết Nhất Nhất đến thư viện thành phố.
Tiết Nhất Nhất thích đọc sách giấy.
Những năm gần đây sách điện tử đã thay đổi thói quen đọc của mọi người.
Nếu không phải đưa Tiết Nhất Nhất đến thư viện thì Thi Cảnh cũng không biết vẫn còn một nhóm người kiên trì thói quen đọc sách giấy.
Tiết Nhất Nhất trả lại những cuốn sách đã mượn lần trước, chọn vài cuốn sách thú vị rồi cùng Thi Cảnh về nhà.
Trên đường họ mua hai ly trà sữa.
Thi Cảnh tiện tay cầm lấy những cuốn sách Tiết Nhất Nhất đã chọn để xem qua.
Đọc khẩu hình, công thức nấu ăn, máy tính, kế toán sơ cấp…
Cũng khá đa dạng.
Nhưng cuốn sách mà Tiết Nhất Nhất hứng thú nhất có lẽ là cuốn công thức nấu ăn.
Buổi chiều Thi Cảnh phải xử lý một số công việc, Tiết Nhất Nhất cầm cuốn công thức nấu ăn, yên lặng ngồi bên cạnh anh.
Thỉnh thoảng có tiếng lật trang sách sột soạt, mang lại một cảm giác yên bình, xoa dịu tâm hồn.
Ngày mai phải đi làm nên 9 giờ Tiết Nhất Nhất đã đi tắm rửa.
Lên giường đi ngủ.
Cô vừa định tháo máy trợ thính thì có tiếng gõ cửa.
Tiết Nhất Nhất hơi nghển cổ: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Thi Cảnh bước vào, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiết Nhất Nhất chớp mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Thi Cảnh đi thẳng đến bên giường, lật chăn lên rồi lên giường: “Ngủ thôi.”
Tiết Nhất Nhất hít một hơi, chống tay xuống nệm, dịch người sang một bên: “Sao anh lại đến đây ngủ?”
Thi Cảnh dùng một tay ôm người cô nằm thẳng trên giường: “Hôm qua không phải cũng ngủ như vậy sao?”
Nguyên cả ngày hôm nay cả hai đều không nhắc đến chuyện này.
Thi Cảnh hiếm khi lịch sự: “Tôi tắt đèn đây.”
Cũng không đợi Tiết Nhất Nhất trả lời, căn phòng đã tối sầm lại.
Tiết Nhất Nhất khẽ động.
Thi Cảnh siết chặt vòng tay: “Muốn đi đâu?”
“Không phải.” Tiết Nhất Nhất nói, “Em chưa tháo máy trợ thính.”
Tay của Thi Cảnh men theo cánh tay của Tiết Nhất Nhất đi lên, đầu ngón tay lướt qua tai, giúp cô tháo máy trợ thính.
Tiết Nhất Nhất dịch người rồi xoay người nằm nghiêng.
Thi Cảnh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào ngực mình.
Tiết Nhất Nhất cứng người một lúc, cảm thấy nóng không chịu được: “Ôm chặt quá, nóng.”
Người phía sau hơi nới lỏng vòng tay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.