Tháng mười một.
Bắc Đô đã bắt đầu có hơi lạnh rõ rệt.
Tiết Nhất Nhất lái xe đi gặp Khang Nguyên Gia.
Trên đường về, cô dừng xe bên đường.
Khắp các ngõ phố, lá cây bắt đầu chuyển màu, sắc thu nồng đậm.
Chẳng bao lâu nữa, chắc sẽ có tuyết rơi.
Tiết Nhất Nhất vẫn chưa từng đi dạo trong bức tường đỏ đó khi tuyết rơi, nghe nói rất đẹp.
Sau mùa đông, vạn vật hồi sinh.
Đến mùa xuân nhất định cũng đẹp.
Còn có thể ngắm nhìn nữa không?
Không thể nữa rồi.
Không thể vừa mong có mùa đông, lại tham lam đòi cả mùa xuân…
Tiết Nhất Nhất bình tĩnh lại tâm trạng một lúc rồi chuẩn bị lái xe về nhà.
Nhưng cô chợt nhớ ra Thi Cảnh có tiệc tối nay nên quyết định về nhà họ Thi thăm dì Vương.
Cô gọi điện trước, dì Vương đích thân vào bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn.
Ăn tối xong thì về nhà.
Khoảng hơn tám giờ tối.
Trong nhà trống trải không có ai.
Không biết tiệc tối nay của Thi Cảnh khi nào mới kết thúc.
Hôm nay Tiết Nhất Nhất không muốn đọc sách, cũng không muốn xem phim, chẳng muốn làm gì cả.
Cô chuẩn bị đi ngủ.
Tắm xong, gội đầu, sấy khô tóc, đeo máy trợ thính.
Cô vừa định thoa kem dưỡng da.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Thi Cảnh tựa vào ngoài cửa phòng tắm: “Hôm nay em không uống thuốc bắc à?”
Nước tẩy trang
Tiết Nhất Nhất giải thích: “Em đi thăm dì Vương, về thì quên mất.”
Thi Cảnh: “Tôi hâm nóng rồi, ra uống đi.”
Tiết Nhất Nhất mở cửa, khuôn mặt mộc không trang điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902603/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.