Tiết Nhất Nhất vẫn phải làm Tiết Nhất Nhất.
Cô không thể qua lại với nhà họ Khang.
Nhà họ Khang cũng biết sự nguy hiểm của thân phận ‘Hách Gia Âm’ nên cũng rất thấu hiểu.
Vì vậy Khang Hoành Trí luôn có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tiết Nhất Nhất tưởng rằng đó là sự bất lực đối với cô.
Dù sao thì cô vì để sống sót đã tự tay vứt bỏ thân phận ‘Hách Gia Âm’.
Để có thể tiếp xúc một cách tự nhiên, Khang Nguyên Gia đã đưa bà nội bị bệnh Alzheimer vào viện dưỡng lão.
Và Tiết Nhất Nhất mượn cớ công việc để có thể đến viện dưỡng lão.
Trước mặt Khang Nguyên Gia, Tiết Nhất Nhất có thể lén lút trở lại làm Hách Gia Âm.
Gặp lại cố nhân, luôn có thể từ những chuyện nhỏ nhặt mà nhớ lại chuyện xưa.
Những ký ức bị chôn giấu hiện lên rõ ràng trước mắt.
Vừa đau khổ lại vừa quyến luyến.
Luôn rơi nước mắt.
Rồi lại trong lúc rơi lệ khóe miệng lại nở nụ cười.
Trên đời vẫn còn có người biết cô là ai.
Khang Nguyên Gia là một người cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng, anh ta biết Tiết Nhất Nhất không thể nói là do vấn đề tâm lý nên đã dẫn dắt cô mở lòng.
Anh ta là cố nhân của cô.
Anh ta hiểu quá khứ của cô.
Vì vậy trước mặt anh ta cô không cần phải im lặng.
Không cần sợ bị lộ điều gì.
Những năm tháng gian truân, đau khổ, tủi hờn của cô…
Tất cả những điều không thể nói ra…
Tất cả mọi thứ đều có thể nói với anh ta.
Trước mặt anh ta cô không cần phải làm một người câm.
Dưới sự dẫn dắt của Khang Nguyên Gia, Tiết Nhất Nhất thử mở miệng nói chuyện.
Giày nam nữ
Hai ba tháng, cô nói ra được chữ đầu tiên.
Tiếp theo là chữ thứ hai.
Chữ thứ ba…
Cô ở trước mặt anh ta chậm rãi nói chuyện, vụng về như một đứa trẻ hai tuổi đang tập nói.
Hai người vì sự tiến triển nhỏ này mà luôn vừa khóc vừa cười.
Trong hơn nửa năm đó.
Mỗi lần.
Chỉ vài giờ, vài phút được trở lại làm Hách Gia Âm.
Đều khiến Tiết Nhất Nhất cảm thấy mãn nguyện.
Khiến cô cảm thấy chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Sự ‘mãn nguyện’ này đã tan biến khi Tiết Nhất Nhất biết được kẻ giết cả gia đình mình… chính là nhà họ Thi.
Thảo nào…
Thảo nào bác Khang luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi…
Trước đó Tiết Nhất Nhất chưa bao giờ nghĩ đến việc báo thù.
Cô đã từng lang thang, bị đủ loại bắt nạt, cô sống rất khổ cực.
Nhưng dù khổ cực đến đâu cô chưa bao giờ từ bỏ việc sống tiếp.
Cô cố gắng sống vì bố đã dặn: phải sống thật tốt.
Đối với mối thù sâu như biển máu không phải cô không muốn báo.
Mà là cô hiểu rõ mình không làm được.
Năm đó, thủ đoạn diệt môn tàn nhẫn như vậy, cách che đậy trời đất như vậy.
Thế lực hắc bạch cấu kết với nhau.
Thế lực như vậy.
Cô là cái gì chứ?
Đừng nói là báo thù, cô không có bất kỳ manh mối nào, càng không có bất kỳ cách nào để điều tra.
Cô không thể biết hung thủ là ai, càng không thể tra ra sự thật của sự việc.
Cô chỉ là một người sống chui sống lủi trong cống ngầm tăm tối mà thôi.
Thảm hại chấp nhận thảm cảnh gia đình mình chết oan uổng…
Nhưng bây giờ cô đã biết hung thủ là ai.
Cơ thể, xương thịt của cô như bị rút cạn, lấp đầy bằng hận thù và phẫn nộ.
Cô muốn báo thù!
Cô muốn tất cả mọi người nhà họ Thi phải chết!!
Tất cả đều phải chết!!!
Khang Nguyên Gia ôm lấy Tiết Nhất Nhất đang mất kiểm soát vì bị hận thù nhấn chìm: “Gia Âm, đừng như vậy, em bình tĩnh lại đi! Không nói cho em biết chính là không muốn em trở nên như thế này!”
Tiết Nhất Nhất giãy giụa: “Anh bỏ em ra!”
Khang Nguyên Gia nắm chặt cánh tay Tiết Nhất Nhất, cố gắng giúp cô lấy lại lý trí: “Đừng như vậy! Em như vậy không thể báo thù được đâu!!”
“Em có thể!” Tiết Nhất Nhất khẳng định, trong một thời gian ngắn, cô đã nghĩ ra cách giết tất cả mọi người nhà họ Thi, sự phẫn nộ và hận thù bị dồn nén bấy lâu nay cô không thể đợi thêm một chút nào nữa, cô thở hổn hển nói, “Em sẽ tìm một cơ hội cả nhà họ cùng ăn cơm rồi bỏ độc vào thức ăn, để mỗi người đều ăn phải.”
Như vậy bọn họ sẽ chết hết!
Sẽ chết hết!!
Khang Nguyên Gia nhìn Tiết Nhất Nhất như vậy, mắt đỏ hoe: “Gia Âm, em không thể làm như vậy!”
Tiết Nhất Nhất cười một cách ảm đạm: “Tại sao em không thể làm như vậy?”
Khang Nguyên Gia nói dõng dạc: “Em làm như vậy, em chính là kẻ giết người!”
Kẻ giết người?
Thật nực cười!
Kẻ giết người thì sao?
Cô chính là muốn làm kẻ giết người!
Ngay từ khoảnh khắc biết được kẻ thù cô đã không nghĩ đến việc sống nữa!
Cô chỉ muốn báo thù!!
Bất chấp thủ đoạn!!!
Đôi mắt Tiết Nhất Nhất tràn ngập căm hận, hằn lên những tia máu rõ rệt: “Bọn họ đáng chết! Tất cả đều đáng chết! Chỉ trách em không có năng lực, chỉ có thể để họ chết một cách dễ dàng như vậy, nếu em có năng lực, em sẽ khiến mỗi người trong số họ phải chết một cách đau, đớn, sống, không, bằng, chết!”
Như vậy cũng không đủ để giải hận.
Khang Nguyên Gia lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Tiết Nhất Nhất: “Gia Âm, bình tĩnh lại, anh hiểu tâm trạng của em, anh hoàn toàn hiểu! Nhưng cho dù họ đều chết, bố mẹ em, em gái em cũng không thể trở về! Mà chú Hách sau mười năm, trăm năm nữa vẫn mang tiếng oan! Gia Âm, anh biết em muốn báo thù, nhưng oan có đầu nợ có chủ, ví dụ như Tần Anh, bà ấy chưa chắc đã biết chuyện, còn hai chị em nhà họ Thi, năm đó họ vẫn còn là trẻ con, họ không vô tội sao?”
Hận thù lấp đầy tâm trí Tiết Nhất Nhất.
Tần Anh và Thi Kỳ không thể làm cô động lòng.
Nhưng Thi Trạch…
Lần đầu Tiết Nhất Nhất đến nhà họ Thi.
Lạnh lùng, bài xích, coi thường, khinh miệt…
Thi Trạch là người duy nhất trong nhà họ Thi đối xử tốt với cô.
Sẽ gọi cô là chị Nhất Nhất.
Sẽ canh chừng cho cô.
Sẽ lén lút dúi đồ cho cô.
Còn nhắn tin cầu xin cô giúp cậu ta đến trường gặp giáo viên…
Cậu ta thật sự coi cô như chị gái.
Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại khóc nức nở.
Cơn khóc này như rút cạn toàn bộ sức lực của cô, cả người cô đổ sụp xuống: “Nhưng em muốn báo thù, em muốn báo thù…”
Khang Nguyên Gia đỡ lấy Tiết Nhất Nhất: “Gia Âm, chúng ta tin vào pháp luật được không? Chúng ta dùng chứng cứ để đưa kẻ xấu ra trước công lý, đưa ra tòa án xét xử, để mọi người biết tội ác của chúng, để mọi người biết tội danh của chú là bị vu khống.”
Tiết Nhất Nhất lắc đầu.
Làm sao cô làm được?!
Thế lực nhà họ Thi lớn như vậy.
Lợi ích ràng buộc, quan quan bao che.
Làm sao cô có thể làm được?!!
Khang Nguyên Gia lớn tiếng nói: “Gia Âm, nhìn anh! Em nhìn anh đi!”
Tiết Nhất Nhất cố gắng ngẩng đầu lên.
Khang Nguyên Gia nhìn vào mắt Tiết Nhất Nhất: “Gia Âm, bố của em từ đầu đến cuối đều là một anh hùng đáng kính! Ông ấy không thể mang tội danh như vậy! Em hiểu không?!”
Bố…
Bố là anh hùng…
Bố là anh hùng…
Khang Nguyên Gia: “Gia Âm, đừng để hận thù che mờ mắt, đừng làm chuyện dại dột! Đưa kẻ xấu vào tù, họ sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, và bố của em mới có thể được trong sạch!”
Trong sạch…
Tiết Nhất Nhất níu lấy áo Khang Nguyên Gia, khóc lóc hỏi: “Anh Nguyên Gia, em phải làm sao đây? Em không có bất kỳ bằng chứng nào, em phải làm sao để bố được trong sạch? Em không làm được, phải làm sao đây? Em không làm được…”
Cô suy sụp đến mức bất lực.
Khang Nguyên Gia: “Anh và bố anh chính là nhân chứng!”
Trong mắt Tiết Nhất Nhất lóe lên tia hy vọng.
Khang Nguyên Gia: “Chúng ta chỉ cần tìm được vật chứng là đủ rồi.”
Tiết Nhất Nhất không có niềm tin vào thành công: “Chúng ta… thật sự có thể không? Nhà họ Thi… nhà họ Thi…”
Khang Nguyên Gia truyền cho Tiết Nhất Nhất niềm tin: “Gia Âm, anh sẽ giúp em, anh và bố anh đều sẽ giúp em! Không có chú Hách, nhà anh đã sớm tan nát rồi, nhà anh dù có mất mạng cũng sẽ giúp chú tìm lại sự trong sạch!”
Tiết Nhất Nhất không nói nên lời.
Khang Nguyên Gia đau lòng nhìn Tiết Nhất Nhất: “Vậy nên, em có thể hứa với anh, hãy vực dậy tinh thần, đừng làm chuyện dại dột! Gia Âm, chú dì ở trên trời chắc chắn không muốn thấy em bị hận thù che mờ mắt, làm sai chuyện, làm hại người vô tội, càng không muốn em bị gán mác kẻ giết người.”
Tiết Nhất Nhất ôm lấy ngực khóc không thành tiếng.
Mối thù bị dồn nén bao năm một sớm một chiều nổi lên đánh gục lý trí của Tiết Nhất Nhất, đẩy cô vào vực thẳm tăm tối vô tận.
Chính Khang Nguyên Gia đã đưa tay kéo cô ra khỏi vực thẳm, dạy cô phải làm thế nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.