Ngày thứ hai sau khi Thi Cảnh rời khỏi Bắc Đô.
Khang Nguyên Gia đến sân bay, điểm đến là YO.
Người chịu trách nhiệm theo dõi sát sao Khang Nguyên Gia đã tận mắt thấy Khang Nguyên Gia lên máy bay và báo cáo lại cho Thi Cảnh.
Cùng lúc đó, tại điểm nhập cảnh của YO, người của Thi Cảnh đã cải trang chờ sẵn.
Khoảng mười tiếng sau, Thi Cảnh đang bàn chuyện trên bàn ăn thì điện thoại reo.
— Văn Hổ.
Văn Hổ luôn đi theo Tiết Nhất Nhất, nếu không phải chuyện lớn thì sẽ không gọi điện.
Thi Cảnh nhíu mày, giơ tay ra hiệu: “Tôi nghe điện thoại một lát.”
Thi Cảnh bước nhanh ra khỏi phòng bao: “Tiết Nhất Nhất sao rồi?”
Văn Hổ: “Cô Nhất Nhất lái xe thì bị một chiếc xe khác cố tình tạt đầu xe, đâm vào dải cây xanh rồi.”
Lông mày Thi Cảnh hết giãn ra rồi lại nhíu chặt: “Người thế nào?”
Văn Hổ: “Đã kiểm tra rồi, chỉ bị trầy xước, không có gì nghiêm trọng.”
Thi Cảnh không nói gì.
Văn Hổ thở ra một hơi: “Nhị gia, lúc đó em chỉ có thể xông ra, nên… cô Nhất Nhất đã biết em đang theo dõi cô ấy rồi.”
Không ngoài dự đoán của Thi Cảnh, anh bắt đầu thấy đau đầu.
Cúp điện thoại, anh quay lại phòng bao để tiếp tục bàn chuyện.
Thi Cảnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại nhưng phía Tiết Nhất Nhất không có một cuộc gọi, cũng không có một tin nhắn nào.
Cô không chất vấn tại sao anh lại cho người theo dõi mình.
Không cãi nhau với anh.
Điều này càng khiến anh bất an hơn.
Tại bệnh viện.
Tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902606/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.