Sau khi chấp nhận kết cục, Tiết Nhất Nhất ngược lại có thể thẳng thắn hơn một chút.
Thẳng thắn đối mặt với mục đích của mình.
Thẳng thắn đối diện cảm xúc của mình.
Sinh nhật của Thi Sảnh sắp đến rồi.
Cô còn chưa cùng anh đón sinh nhật bao giờ.
Lần này chắc có lẽ là lần cuối cùng rồi.
Tiết Nhất Nhất vốn định cùng Thi Cảnh đón một sinh nhật thật trọn vẹn nhưng cuối cùng vì Thi Cảnh đi công tác mà bỏ lỡ trong tiếc nuối.
Cô đột nhiên nhớ đến 7 năm trước.
Vào ngày cô tốt nghiệp.
Họ ăn cơm ở một nhà hàng giống như một khu rừng nhỏ.
Cô đã xem một màn pháo hoa lộng lẫy, không tiếng động.
Anh nói: “Nhất Nhất, chúc mừng tốt nghiệp, chúc mừng trưởng thành vui vẻ.”
Anh nói: “Ngày kia là sinh nhật tôi, tối em đi cùng tôi.”
Cô đã từ chối.
Cô không muốn cùng anh đón sinh nhật chút nào.
Có người nói, thời gian trôi đi chỉ trở nên mờ nhạt trong sự lãng quên, nhưng đến khoảnh khắc nào đó trong tương lai chợt nhớ lại, nó sẽ lấp lánh như ánh sao.
Hoặc là tiếc nuối.
Hoặc là hạnh phúc.
Tiết Nhất Nhất nghĩ, có lẽ là ý này.
Lần này Tiết Nhất Nhất đã dụng tâm chọn quà.
Không giống lần trước chỉ chọn một món đồ cho có lệ, lần này cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi cẩn thận lựa chọn.
Mặc dù không đắt lắm.
Chưa đến một vạn tệ.
Nhưng đó lại là thứ anh có thể dùng mỗi ngày.
Khi viết thiệp cô không viết ‘Tiết Nhất Nhất’.
Dove_Serum vùng da cánh
Cô không phải là ‘Tiết Nhất Nhất’.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902610/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.