Roi da quất tới từ phía sau mang theo tiếng gió rít lên, xé rách không khí, cũng xé rách làn da trên lưng Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất bị quất ngã sấp lên cửa, cơn đau nóng rát lan ra từ sau lưng, mồ hôi lạnh túa ra trong nháy mắt.
Cô không mở được cửa phòng, cô quay đầu chạy vào trong phòng, gào khóc thảm thiết: “Chú út của tôi sẽ không tha cho ông đâu! Chú út của tôi sẽ giết ông!!”
Simon nghe thấy lời của Tiết Nhất Nhất, cười dữ tợn: “Cô thật sự khiến tôi phấn khích!”
Nói rồi, lại một roi nữa quất xuống.
“A!” Tiết Nhất Nhất hét lên một tiếng, vải trên cánh tay rách toạc, nhuốm máu.
Trong chốc lát, tiếng khóc đáng thương của cô gái, tiếng cười b**n th** của người đàn ông vang vọng xen lẫn trong không gian kín.
Tiết Nhất Nhất né tránh roi da, bò lên giường rồi lại lăn từ trên giường xuống, hoảng loạn làm đổ đồ đạc bên cạnh.
Cô dùng hai tay nắm chặt một con dao, quay lại giơ lên, khàn giọng hét: “Đừng qua đây! Ông đừng qua đây!!”
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy của cô gái, trên mặt lăn dài những giọt nước mắt trong suốt.
Tay cầm dao run rẩy, lưỡi dao cũng run theo.
Thật đáng thương.
Thật thích.
Simon đột nhiên thay đổi ý định, ông ta không muốn chơi chết cô trong một đêm.
Simon giơ roi lên, định dùng roi đánh rơi con dao trên tay Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất thấy vậy, lập tức kề lưỡi dao vào cổ mình.
Hành động của Simon dừng lại, vứt roi đi, khuyên nhủ: “Cô gái ngoan, đừng tự làm mình bị thương, bỏ dao xuống, tôi không làm hại em nữa.”
Nói rồi, ông ta thử tiến lại gần.
Đúng như ông ta nghĩ, cô căn bản không dám cắt cổ.
Một con thỏ trắng nhỏ yếu đuối được nuông chiều như vậy, sao dám chứ?
Simon cúi xuống, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiết Nhất Nhất, đoạt lấy con dao trên tay cô mà không tốn chút sức lực nào.
Simon cười khinh bỉ.
Bỗng nhiên, nụ cười cứng đờ, ánh mắt lờ đờ, mất đi tiêu cự.
Giây tiếp theo, ông ta ngã sấp xuống.
Ông ta khó khăn chuyển động nhãn cầu, nhìn thẳng về phía Tiết Nhất Nhất, há miệng muốn phát ra tiếng nhưng lại không thể.
Sale quốc tế 25/9
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Simon hoàn toàn bất tỉnh.
Tiết Nhất Nhất không chút chậm trễ, từ dưới đất đứng dậy, cẩn thận gỡ những ngón tay đang cầm dao của Simon ra.
Ngón trỏ bị xuyên một mũi kim, trên đó còn dính một nắp kim trong suốt.
Thi Cảnh đã từng nói, thuốc trên kim có thể hạ gục một người đàn ông khỏe mạnh nặng 100kg trong vòng ba giây.
Trước khi Tiết Nhất Nhất đến YO cô đã nhờ người lấy cây kim nhỏ từ trong vòng tay ra, rồi bịt đầu kim bằng nắp kim trong suốt, giấu vào máy trợ thính.
Máy trợ thính là vật che giấu tốt nhất của cô.
Cô đã sớm nghĩ kỹ phải đối phó với ông ta như thế nào.
Cô thu hút sự chú ý của ông ta, cô khiến ông ta buông lỏng cảnh giác.
Thứ cô chờ đợi chẳng qua chỉ là một không gian riêng với ông ta.
Vừa rồi cô lăn từ trên giường xuống, dựa vào sự che khuất của mép giường, rút kim nhỏ ra, lúc nhặt con dao nhỏ dưới đất lên, cô kẹp đầu có nắp kim vào kẽ ngón tay.
Cô kề dao vào cổ họng mình.
Cô biết, nhất định ông ta sẽ đoạt dao…
Tiết Nhất Nhất dùng sức lật Simon lại để ông ta nằm ngửa.
Cô không biết bên ngoài có nghe thấy tiếng trong phòng không, để không bị nghi ngờ, cô gân cổ lên khóc thét về phía cửa phòng: “Cứu mạng! Ông đừng qua đây!! Đừng qua đây!!!”
Đồng thời, cô nhặt con dao dưới đất lên.
Hai tay nắm chặt chuôi dao.
Nắm chặt hơn nữa!
Chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
Cô thở hổn hển, giơ cao dao lên, nhắm vào ngực Simon đâm mạnh xuống.
Mũi dao đột ngột dừng lại cách ngực Simon một tấc.
Toàn thân Tiết Nhất Nhất run rẩy.
Run rẩy không thể kiểm soát.
Dưới mũi dao, lồng ngực Simon vẫn đều đặn phập phồng theo nhịp thở.
Tiết Nhất Nhất nghẹn ngào “ưm ưm” mấy tiếng, đau đớn nức nở.
Hóa ra giết người không dễ như cô nghĩ.
Đâm dao vào tim người khác cũng không đơn giản như cô nghĩ.
Nhưng đây là việc cô phải làm!
Hách Vân đã được minh oan.
Nhưng những kẻ thủ ác năm đó, những kẻ che giấu sự thật đều không phải là chủ mưu.
Chủ mưu là kẻ không có bằng chứng, không thể xét xử.
— Simon.
Là giết người trả thù.
Khi Simon chưa phải là tướng quân Simon, khi Simon chỉ là thủ lĩnh của một thế lực địa phương ở YO, Hách Vân nhận nhiệm vụ phá hỏng hành động của Simon.
Hành động của Simon bị phá hỏng, dẫn đến nội bộ xảy ra tranh chấp.
Em gái của Simon đã chết thảm trong cuộc tranh chấp nội bộ đó.
Simon có một nửa dòng máu châu Á, sau khi cha mẹ qua đời, ông ta và em gái nương tựa vào nhau.
Em gái là người thân duy nhất của Simon.
Simon sẽ không bao giờ tự nhìn nhận rằng sự tàn bạo của mình đã hại chết em gái.
Ông ta chĩa mũi nhọn vào đội trưởng đội gìn giữ hòa bình đã phá hỏng hành động của ông ta, Hách Vân.
Sau khi Hách Vân bị thương và giải ngũ, ông ta đã biết được chỗ ở của Hách Vân thông qua một đường dây buôn bán m* t**.
Ông ta chỉ dùng một giao dịch nhỏ không đáng kể, đã tìm người giết cả nhà họ Hách…
Hách Già Âm phải báo thù!
Phải báo thù cho bố, cho mẹ, cho em gái, cho bà nội!
Tiết Nhất Nhất lại một lần nữa siết chặt chuôi dao, giơ cao lên.
Cơ thể cô vẫn run rẩy, mồ hôi đầm đìa, cô nhắm mắt lại, cô gào thật to: “A! A! A! A! A…”
Mỗi một tiếng gào khóc lại cầm dao đâm mạnh xuống một nhát.
Lưỡi dao ngập sâu vào cơ thể, rút ra rồi lại đâm vào.
Lặp đi lặp lại như vậy.
Tiết Nhất Nhất không biết mình đã đâm bao nhiêu nhát.
Chỉ là cứ đâm xuống.
Như một cỗ máy.
Máu phun trào ra.
Bắn lên người cô, lên làn da trần.
Nhưng cô hoàn toàn không hay biết.
‘Ầm!’ Tiếng nổ vang lên từ cửa.
Tiết Nhất Nhất bị tiếng động đột ngột làm cho toàn thân run lên một cái, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô há miệng thở hổn hển, từ từ mở mắt ra.
Trên hàng mi cong vút vương một giọt màu đỏ, lông mi run lên, giọt màu đỏ rơi xuống, lăn dài theo mí mắt như giọt lệ máu.
Cùng lúc đó, Tiết Nhất Nhất nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Simon đã bị đâm nát bét, mơ hồ lộ ra nội tạng màu đỏ sẫm.
Ông ta đã chết.
Là cô giết.
Tiết Nhất Nhất không có cảm giác hả hê của việc báo thù, đầu tiên là một trận buồn nôn, buồn nôn đến mức dạ dày cuộn trào.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị tông ra.
Tiết Nhất Nhất căn bản không nghĩ mình có thể sống.
Cô tự biết mình không có bản lĩnh đó.
Cô chỉ cần Simon chết!
Cô đã làm được.
Bây giờ cô sẽ không để mạng mình lại cho bọn họ.
Tiết Nhất Nhất không chút do dự, không chút lưu luyến, cầm chuôi dao đâm vào cổ mình.
‘Keng.’
Lưỡi dao bị súng bắn trúng, con dao bật ra khỏi tay Tiết Nhất Nhất rơi xuống đất, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng.
Cổ tay Tiết Nhất Nhất đau tê, hai tay run rẩy dữ dội.
Thi Cảnh còn chưa kịp cất súng đã vội vàng lao tới.
Từ lồng ngực đến khoang bụng của Simon, toàn bộ đều là một mớ máu thịt bầy nhầy.
Tiết Nhất Nhất mặc váy trắng, trên người dính đầy máu.
Trên má trắng nõn chảy một vệt máu.
Cô nhìn Thi Cảnh với ánh mắt hoảng hốt, sợ hãi, như một mảnh vỡ tan nát.
Trái tim Thi Cảnh đập mạnh vào lồng ngực, từng nhịp một, như muốn phá tan da thịt lao ra ngoài.
Thi Cảnh quỳ một chân xuống, nắm lấy đôi tay đầy máu, run rẩy không ngừng của Tiết Nhất Nhất.
Đầu ngón tay anh chạm vào cô, lòng bàn tay anh cảm nhận được cô.
Thậm chí anh cũng đang run rẩy.
Tất cả sự phẫn nộ, tức giận, bực bội, trong khoảnh khắc này đều tan biến.
Chỉ còn lại sự sợ hãi.
Người phụ nữ này, thật sự cái gì cũng dám!
Cái gì cũng dám!!
Anh thua rồi…
Hoàn toàn, thua rồi…
Thi Cảnh buông súng xuống, sau khi kiểm tra Tiết Nhất Nhất rồi thở phào nhẹ nhõm.
Anh giật tấm ga trải giường bên cạnh lau đi vết máu trên mặt cô.
Thứ đó không nên xuất hiện trên mặt cô.
Anh ôm lấy cô đang thất thần, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, ngàn lời vạn chữ, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ đau lòng: “… Tôi đến rồi, không sao nữa rồi…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.