🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuối tháng Năm.

Tại YO.

Đêm khuya.

Tiết Nhất Nhất co người trên giường, ngón tay nắm chặt điện thoại, nước mắt không kiểm soát được tuôn rơi, nhanh chóng làm ướt ga giường bên dưới.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại vẫn sáng.

Trên đó là một bản tin thông báo về các vụ án lớn trong nước.

Các vụ án được thông báo có khoảng thời gian kéo dài, liên quan đến rất nhiều người và sự kiện.

Trong đó bao gồm vụ án tham ô đất đai mười mấy năm trước, vụ án th*m nh*ng công trình đường bộ, vụ án niêm phong xưởng sản xuất m* t**, và vụ án buôn lậu, v.v.

Hàng chục quan chức quan trọng đã bị bắt giữ, trong đó có hai cựu quan chức đã nghỉ hưu.

Giữa những vụ án chấn động đó, sự trong sạch của Hách Vân chỉ được nhắc đến qua vài lời ngắn gọn.

Nỗi oan khuất thảm sát cả gia đình mười mấy năm trời, những tàn nhẫn, những đau khổ, cũng chỉ kết thúc như vậy.

Không!

Vẫn chưa kết thúc!

Tiết Nhất Nhất mở đôi mắt sưng húp như quả đào.

Hách Gia Âm.

Hãy bước tiếp về phía trước.

Làm những việc mình nên làm.

Không cần phải sợ hãi.

Phía trước là địa ngục.

Cũng là sự giải thoát của mình…

Hai ngày sau, Tiết Nhất Nhất ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đến nhà hàng theo lịch hẹn.

Một người đàn ông mặc quân phục nhìn thấy bóng dáng của Tiết Nhất Nhất liền đứng dậy.

Phía sau người đàn ông là một lính gác cầm súng.

Người đàn ông nói tiếng Trung lưu loát: “Cô Tiết, hôm nay cô thật xinh đẹp.”

Tiết Nhất Nhất cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”

Sale quốc tế 25/9
Đôi mắt màu nhạt, ngây thơ trong sáng nhìn người đàn ông vài giây rồi đáp lại: “Tướng quân Simon, ngài thật oai phong.”

Simon rất thích kiểu này, lịch thiệp kéo ghế cho Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất ngồi xuống, nói một tiếng ‘cảm ơn’.

Simon ra hiệu cho quản lý nhà hàng, quản lý đích thân phục vụ mang món ăn lên.

Tiết Nhất Nhất ăn vài miếng rồi đặt dao nĩa xuống.

Simon: “Cô Tiết, không hợp khẩu vị sao?”

Tiết Nhất Nhất lắc đầu.

Simon: “Vậy là có chuyện phiền lòng?”

Tiết Nhất Nhất nhìn qua với ánh mắt ngoan ngoãn: “Chú út bảo tôi về nhà nên tôi phải về nước rồi.”

Simon đang ngậm thức ăn trong miệng, nét mặt không có gì thay đổi, chỉ có động tác nhai chậm lại.

Simon nuốt thức ăn xuống: “Chú út của cô không cho cô kết bạn, thậm chí bắt cô giả câm, không cho cô nói chuyện với người khác, cô thật sự muốn quay về sao? Về lại cái lồng giam đó? Nếu cô không muốn về, tôi có thể bảo vệ cô.”

Trước khi đến YO Tiết Nhất Nhất đã điều tra kỹ lưỡng về Simon.

Ông ta vốn đã có hứng thú với cô.

Chỉ vì giao dịch với Thi Cảnh nên mới kìm nén ý nghĩ đó.

Bây giờ cô bất ngờ xuất hiện.

Ông ta không thể nào bỏ qua cô được.

Hơn nữa, cô còn biết làm thế nào để khiến ông ta càng ngứa ngáy, càng hứng thú hơn.

Nhưng dường như ông ta cũng có sự thận trọng của riêng mình.

Vẻ mặt Tiết Nhất Nhất nghiêm túc: “Chú út của tôi tuy độc đoán nhưng đối xử với tôi rất tốt. Tôi chỉ tạm thời ra ngoài giải khuây, giải khuây xong vẫn phải về, nếu không chú ấy sẽ lo lắng.”

Đúng là rất tốt.

Tốt đến mức không cần mạng.

Simon thầm nghĩ trong lòng.

Tiết Nhất Nhất nâng ly rượu vang: “Tướng quân Simon, tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm lại túi xách và hộ chiếu. May mà gặp được ngài, nếu không có ngài tôi cũng không biết phải làm sao.”

Simon cụng ly với Tiết Nhất Nhất: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”

Tiết Nhất Nhất nhấp một ngụm rượu rồi lại kính một ly nữa: ” Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi suốt tháng qua, còn nhiều lần chiêu đãi tôi.”

Simon lại cụng ly với Tiết Nhất Nhất: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Tiết Nhất Nhất đặt ly rượu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tiếc nuối: “Hôm nay chia tay, không biết khi nào mới gặp lại. Nếu ngài đến Trung Quốc, tôi nhất định sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà.”

Simon dừng lại một chút: “Cô Tiết, khi nào cô về nước?”

Vẻ mặt Tiết Nhất Nhất tự nhiên: “Ngày mai.”

Simon: “Gấp vậy sao?”

Tiết Nhất Nhất gật đầu: “Chú út tôi đang sốt ruột.”

Simon không nói gì thêm.

Đợi đến khi Tiết Nhất Nhất vào phòng vệ sinh, thuộc hạ của Simon tiến lên, ghé vào tai Simon nói: “Tướng quân, đúng là chuyến bay sáng mai.”

Trong phòng vệ sinh, Tiết Nhất Nhất dặm lại son môi màu hồng phấn, sửa lại mái tóc rồi quay trở lại nhà hàng.

Đôi mắt Simon dán chặt vào Tiết Nhất Nhất.

Đợi cô đến gần, ông ta đứng dậy.

Simon: “Cô Tiết, tôi luôn rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, cũng có một vài món sưu tập quý giá, muốn mời cô cùng thưởng thức.”

Cuối cùng cũng đến…

Tiết Nhất Nhất cố gắng kiểm soát ngón tay đang run rẩy, tỏ ra rất bất ngờ và tiếc nuối: “Nhưng ngày mai tôi phải về nước rồi.”

Simon: “Bây giờ có thể đi ngay, mong cô Tiết nể mặt.”

Tiết Nhất Nhất tỏ vẻ khó xử: “Nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi.”

Simon cười nói: “Chẳng lẽ cô Tiết vẫn không tin tôi?”

Tiết Nhất Nhất hoảng hốt xua tay: “Không, không có.”​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Simon: “Lát nữa xem xong tôi sẽ đích thân đưa cô Tiết về khách sạn.”

Tiết Nhất Nhất: “…Thôi được.”

Chiếc xe chạy dọc theo con đường quanh co, hai bên đều là cây cối.

Trên đường đi họ trò chuyện phiếm, cho đến khi dừng lại trước một biệt thự.

Xuống xe.

Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt.

Chỉ riêng bên ngoài đã có vài lính gác cầm súng.

Simon: “Cô Tiết, mời!”

Tiết Nhất Nhất gật đầu.

Vào cửa, có một nữ giúp việc quỳ xuống đón tiếp, giúp Tiết Nhất Nhất cởi giày cao gót.

Nữ giúp việc cũng nói tiếng Trung: “Cô Tiết, mời cô qua bên này tắm gội.”

Tiết Nhất Nhất khó hiểu nhìn Simon: “Tắm gội?”

Simon: “Tắm gội, thay đồ, đốt hương, để cho thân tâm thông suốt sáng tỏ, để tỏ lòng tôn trọng, đây không phải là văn hóa của nước cô sao?”

Tiết Nhất Nhất làm ra vẻ do dự: “Nhưng…”

Simon: “Tôi cũng cần làm như vậy.”

Lúc này Tiết Nhất Nhất mới gật đầu: “…Thôi được.”

Tiết Nhất Nhất theo người nữ giúp việc lên lầu hai, vào phòng tắm.

Trong phòng có đốt hương.

Bồn tắm đã xả đầy nước, trên mặt nước là một lớp cánh hoa.

Bên cạnh, rượu sâm panh, đồ ăn nhẹ, không thiếu thứ gì.

Người giúp việc mang bộ quần áo lụa tiến lên: “Cô Tiết, sau khi tắm xong cô cần thay quần áo và tháo bỏ tất cả trang sức.”

Tiết Nhất Nhất: “Cứ để đó đi.”

Sau khi tắm xong Tiết Nhất Nhất mặc bộ đồ lụa.

Màu trắng sữa, giống như một chiếc áo choàng, dài đến bắp chân.

Tiết Nhất Nhất bước ra khỏi phòng.

Người giúp việc chặn Tiết Nhất Nhất lại, giơ tay chạm vào người cô: “Cô Tiết, tôi cần kiểm tra xem trên người cô có đeo trang sức gì không.”

Động tác của người giúp việc rất thành thạo, ngay cả tóc của Tiết Nhất Nhất cũng được vạch lên để kiểm tra.

Người giúp việc định tháo máy trợ thính của Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất né đi: “Cô làm gì vậy?!”

Người giúp việc: “Cô Tiết, không được đeo bất kỳ trang sức nào.”

Tiết Nhất Nhất: “Đây không phải là trang sức!”

Lúc nay Simon xuất hiện: “Có chuyện gì vậy?”

Tiết Nhất Nhất chạy về phía Simon: “Máy trợ thính đâu phải là trang sức, tại sao không được đeo?”

Simon nhìn Tiết Nhất Nhất từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Ông ta nhìn về phía người giúp việc.

Người giúp việc khẽ gật đầu.

Simon phẩy tay, người giúp việc lui xuống.

“Dĩ nhiên có thể đeo máy trợ thính.” Simon quay người, “Mời!”

Lầu ba.

Hành lang dài dằng dặc, cứ vài mét lại có một lính gác cầm súng.

Tấm thảm dày che đi những tiếng bước chân nhỏ nhất.

Tiết Nhất Nhất đột nhiên dừng bước: “Tướng quân Simon.”

Simon quay lại, đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất sợ hãi lùi lại vài bước, vẻ mặt ngây thơ, nói năng lắp bắp: “Tôi… tôi cảm thấy không khỏe, tôi muốn về, lần sau có cơ hội sẽ xem bộ sưu tập của ngài.”

Simon lắc đầu, chẳng buồn che giấu bản chất: “Không được.”

Tiết Nhất Nhất làm ra vẻ định quay người bỏ chạy, nhưng bị lính gác tóm lại.

Simon: “Cô gái ngoan ngoãn không rành sự đời, em không thoát được đâu.”

Nói xong, ông ta quay người đi về phía trước.

Tiết Nhất Nhất bị lính gác lôi đi, sợ hãi khóc lóc: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!!”

Simon bước vào một căn phòng.

Ngay cửa phòng.

Tiết Nhất Nhất bị giữ chặt đầu, cùng lúc đó, một cơn đau nhói ở cổ, cô cảm nhận rõ ràng chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào da thịt qua ống tiêm.

Lính gác rút kim tiêm ra rồi đẩy Tiết Nhất Nhất vào phòng.

Cánh cửa dày nặng lập tức đóng sập lại.

Tiết Nhất Nhất ôm lấy chỗ đau nhói trên cổ, nhìn Simon: “Ngài đã tiêm gì cho tôi?”

Simon: “Một thứ tuyệt vời.”

Simon đi sang bên cạnh.

Lúc này Tiết Nhất Nhất mới nhìn thấy, ở đó có roi da, dây thừng, nến, dây xích bạc, những chiếc ghế kỳ lạ, gậy, đinh dài bằng cánh tay, búa, và cả dao nhỏ, v.v.

Tiết Nhất Nhất không biết mình bị tiêm thứ gì, tạm thời cô không cảm thấy cơ thể có bất kỳ khó chịu nào.

Nhưng cô biết, thời gian không còn nhiều.

Và cơ hội của cô chỉ có một lần.

Simon cầm lấy cây roi da.

Tiết Nhất Nhất quay người, vô vọng vặn tay nắm cửa, đập cửa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!!”

Trông cô có vẻ vô cùng hoảng loạn.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Cuối cùng, cuối cùng cũng chỉ còn không gian của hai người bọn họ…

Cuối cùng cô cũng có cơ hội.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.