Màn đêm bao trùm.
Ánh trăng xuyên qua những đám mây đen, rải xuống những vệt sáng lờ mờ, lạnh lẽo.
Nhà xưởng bỏ hoang, tường bong tróc, cửa sổ vỡ nát, những ô cửa sổ sơn sẫm màu tựa như những con mắt đen ngòm trống rỗng đang nhìn chằm chằm, âm u và đáng sợ.
Dưới lầu là một khoảng sân rộng hoang vu.
Nền sân lồi lõm, rải rác những máy móc không rõ tên, bề mặt phủ đầy mạng nhện.
Ở một nơi tĩnh mịch và hoang tàn như vậy, trong một góc khuất lại có một đóa hoa nhỏ bất ngờ vươn lên từ đất.
Thân cây mảnh mai, duyên dáng, nâng đỡ vài cánh hoa trắng muốt. Cánh hoa bao bọc lấy nh** h** mỏng manh, nhìn kỹ còn thấy phảng phất sắc hồng.
A Long bước đến bậc thềm cạnh đóa hoa nhỏ, rút điện thoại ra.
Cúi đầu, liếc nhìn thời gian.
Mười giờ bốn mươi lăm phút.
Ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe hơi cách đó không xa.
Thân xe tối màu bị bóng đêm bao phủ, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt ra từ cửa kính xe.
A Long thu lại tầm mắt, quay người gọi điện thoại.
Trong xe.
Tiết Nhất Nhất thẳng lưng, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc.
Cơ thể run lên bần bật.
Thi Cảnh hít một hơi sâu.
Cánh tay mạnh mẽ của anh nâng lấy phần eo sau của Tiết Nhất Nhất, thái dương căng thẳng giật giật, đáy mắt ánh lên tia máu đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn vừa to gan vừa tủi thân của cô: “Muốn chết à…”
Tiết Nhất Nhất không ngừng rơi nước mắt.
Thi Cảnh thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902625/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.